Thành Xuân Thảo Mộc Thâm
Chương 6
Anh đã tìm được Ứng Nguyệt từ lâu rồi, nếu không sẽ không nhìn tôi mà chẳng có tí phản ứng nào như thế.
Dĩ nhiên, anh không đến để cứu tôi, anh chỉ muốn sắp xếp một thế trận để giết Trình Thiên Đức bằng thời gian ngắn nhất và giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất.
Quân phiệt phía Bắc đã như rắn mất đầu, đợi thêm ít lâu nữa, anh sẽ thành đại tổng thống rồi.
Nực cười thật, vừa nãy tôi còn tưởng...
Tôi ngã ngồi trên đất, mệt mỏi hệt như một chú chó có chủ mới qua đời.
Sau khi tất cả đã qua đi, Hứa Tân Khác giận tím mặt đi về phía tôi.
Thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi, anh giơ tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi quân phục, ngồi xổm xuống bóp mặt tôi, biểu cảm giống như một tên ác quỷ muốn lôi tôi xuống thẳng xuống địa ngục.
"Thấy xót ông ta à?"
Tôi thực sự đã trở nên to gan hơn nhờ ơn anh, đối mặt với lửa giận phừng phừng của anh, suy nghĩ đầu tiên không phải sợ, mà là...
Giận anh.
Chắc đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho anh trai.
"Phải..."
Nhưng tôi còn chưa nói xong chữ đầu tiên, Hứa Tân Khác đã vung tay tát mạnh xuống.
Cái tát ấy vừa nhanh vừa hiểm.
Lúc nó giáng xuống mặt tôi, tôi chỉ thấy đầu óc mình đờ đẫn, trong miệng còn ứa ra chất lỏng tanh ngọt, rồi thuận thế ngã ra đất.
Cỏ khô cứa vào tay tôi khiến lòng bàn tay đau nhói.
Hứa Tân Khác nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: "Trở về sẽ tiếp tục tính sổ với cô!"
Nói rồi, anh dẫn đám lính ra cửa, tựa như đống máu tươi đầy đất kia chẳng liên quan gì đến anh.
Tôi ôm má trái bỏng rát, ngồi dưới đất cười khẩy.
Về? Còn về nữa ư. Tôi còn tưởng anh phải dùng một phát súng bắn chết tôi luôn chứ.
Hứa Tân Khác đi được vài bước, thấy sau lưng không có động tĩnh gì thì dừng bước, châm chọc tôi.
"Sao thế? Muốn tôi mời cô à?"
Lần đầu tiên chúng tôi lên giường, anh cũng hỏi tôi như vậy.
Dưới ánh đèn mờ, Hứa Tân Khác mặt không biến sắc cởi nút áo của bộ quân trang được đặt may ra, lúc cởi đến nút thứ ba, anh quay lại nhìn tôi, thấy tôi đứng ngơ ra đó cũng nói với tôi những lời ấy.
"Sao thế? Muốn tôi mời cô à?"
Tôi hiểu ý của anh khi đó.
Nhưng lúc này, tôi không hiểu ý của anh lắm.
Sao anh lại không giết tôi luôn chứ?
Điểm này chẳng giống chuyện Hứa Tân Khác sẽ làm chút nào.
Lại nói, tôi phải trở về với thân phận gì đây?
Người mẹ hèn kém của con anh, hay... người vợ có thể thật lòng đối đãi đây?
Hứa Tân Khác cau mày, anh cứ đứng đó nhìn tôi, không nhúc nhích.
Là ảo giác của tôi ư?
Sao tôi lại thấy trong mắt Hứa Tân Khác chứa chan sự mệt mỏi cùng bi thương chất chồng chứ?
Tôi đã quá quen với ánh mắt ấy.
Nửa đêm tỉnh giấc, nó đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trên mặt tôi.
Mãi đến khi có một tên lính nhắc anh: "Đốc quân, xe đã đợi ở ngoài rồi." anh mới chỉnh lại cổ áo, quay đầu tiếp tục đi về trước.
Tôi nuốt xuống vị máu tanh trong miệng, bò dậy khỏi đất, chỉnh lại quần áo xộc xệch, cố khiến bản thân không còn quá nhếch nhác nữa, bấy giờ mới bắt đầu chạy bước nhỏ đuổi theo.
Tôi không chạy theo xin anh giết tôi, mà ở thời đại này, nơi tôi đến vốn chẳng do tôi quyết định.
Nhưng còn chưa đợi tôi đuổi kịp anh, nơi khóe mắt đã đột ngột lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo.
Không ngờ lại có một kẻ mặc quân trang màu lam núp dưới thi thể đồng đội, giữ lại chút sức tàn.
Gã vung dao lên, đâm thẳng vào Hứa Tân Khác từ đằng sau với nỗi căm hận khôn cùng.
Tôi vốn chẳng kịp nghĩ gì nhiều đã nhanh chóng lao người đến.
Khoảnh khắc thời gian ngưng đọng, một vết máu xuất hiện giữa lòng bàn tay tôi, sau đó máu ấm trào ra từ bụng, từng tấc đất dính lên hai chân mềm nhũn của tôi.
Gió thu thổi tới, thổi tung bụi bặm trên đất, nhưng chẳng thổi bay được một thân tội nghiệt của tôi.
Lúc mũi dao chưa đâm vào bụng, tôi đã thấy ánh mắt nửa sợ hãi nửa hối hận của Hứa Tân Khác.
Anh quỳ rạp xuống cạnh tôi, sốt ruột đến độ không nói nên lời.
"Em... em..."
Tôi thì lại thấy khá vui.
Cuối cùng Hứa Tân Khác cũng sốt ruột vì tôi một lần rồi.
Anh ôm lấy tôi, không còn lạnh lùng cách xa nữa, giọng anh gấp gáp: "Anh đưa em đi viện! Không sao đâu!"
Giống như an ủi tôi, lại giống như an ủi chính anh.
Nhưng ở nơi chiến tranh loạn lạc này, làm gì còn ai ở viện nữa đâu...
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn biết rất rõ vận mệnh của chính mình.
Sự rung lắc từ những bước chạy vội vã khiến tôi hoảng hốt, giọng Hứa Tân Khác cũng như cách tôi cả ngàn vạn lớp mạng che.
"Mễ Nhân, em vẫn chưa đàn xong khúc tỳ bà cho anh, em không được chết!"
Tỳ bà...
Phải, Hứa Tân Khác chưa từng nghe tôi đàn hết một bài mà.
Nhưng tôi thấy mạng mình chỉ đến đây thôi, không thể đàn tỳ bà cho anh nghe nữa rồi.
Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho tôi.
Tôi yêu phải người không nên yêu, làm chuyện không nên làm, có tư cách gì để tiếp tục sống tạm bợ cho qua ngày chứ?
Hai mắt tôi nhắm lại, cố gắng bám vào vai Hứa Tân Khác, dựa vào trước ngực anh buồn bực nói:
"Người ơi... Khúc đã quên rồi, đàn không vang nữa rồi."
Tôi nâng tay lên đầy khó nhọc, vuốt ve vết sẹo trên cổ Hứa Tân Khác.
Anh trai, vậy có tính là em từng báo thù vì anh không?
Như vậy thì em đã có thể xót xa Hứa Tân Khác hay chưa?
Có chiếc lá lìa cành sà xuống tựa như câu trả lời của anh trai với tôi.
Nhưng tôi chẳng nghĩ được nhiều thế.
Mũi dao không ngừng khuấy động bụng tôi, sinh mệnh đang mất dần theo máu tươi không ngừng chảy ra từ cơ thể.
Biệt thự lớn như vậy, tôi có thể kiên cường đợi Hứa Tân Khác mở cửa xe cũng phải nghi ngờ hay không, tôi không muốn lãng phí thời gian cuối đời mình trên đường đi.
Tôi kéo cổ áo Hứa Tân Khác: "Đặt em xuống đây đi."
Hứa Tân Khác không để tâm đến tôi, cố chấp bế tôi chạy về trước, nhưng dường như chân anh lại phát bệnh, bước chạy cũng từ từ chậm lại.
Tôi lại kéo cổ áo anh, lần này sức lực yếu hơn mới nãy rất nhiều, chắc vì nhận ra tôi yếu đi rồi nên cuối cùng Hứa Tân Khác cũng dừng lại.
Anh đặt tôi xuống đất, nửa quỳ ôm tôi, thở hổn hển, giọng lộ rõ sự yếu đuối.
"Em cố chịu thêm một lúc nữa thôi... được không..."
Được chứ, em cũng muốn nhìn anh lâu hơn mà.
Nhưng... Hứa Tân Khác, chuyện sinh tử, em không quyết định được.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, không nói tiếp chuyện đó nữa, trái lại còn nhịn đau hỏi Hứa Tân Khác: "Người ơi, con chúng ta... tên là gì vậy? Em chọn... chọn mãi không được."
Tôi phải biết tên của con tôi là gì, vậy thì xuống dưới đó tôi mới dễ tìm nó.
Trong mắt Hứa đốc quân vẫn luôn kiên cường cũng đã trào ra nước mắt ấm nóng, anh kề đầu vào đầu tôi, dáng vẻ cực kì giống với khi ghé vào bên tóc mai tôi lúc tình nồng.
Anh vuốt tóc mai tôi, thấp giọng nói bên tai tôi:
"Mộ Nhân... Hứa Mộ Nhân được không? Mộ trong ái mộ, Nhân trong Nhân Nhân."
Nhân Nhân...
Nhân Nhân được, không phải Kiều Kiều, là Nhân Nhân.
Nước mắt tôi lã chã rơi, không sao ngăn được.
Tay Hứa Tân Khác run run, cúi xuống nhìn bụng tôi chảy máu không ngừng, trong giọng nói chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi, cả sự dịu dàng lâu rồi không thấy.
"Nhân Nhân, đừng ngủ được không... Đừng ngủ..."
Hứa Tân Khác, em cũng không muốn ngủ, nhưng em mệt quá rồi...
Tôi dần khép mắt lại, có lẽ đợi khi tôi tỉnh lại, cây ngọc lan kia sẽ nở hoa...
...
Câu nói tiếp theo, tôi không nghe được.
Chuyện sau đó, tôi chẳng biết.
Ý thức mất dần, tôi rơi vào giữa một giấc mơ ngày cũ.
Tôi mặc chiếc váy anh trai mới mua cho, một mình đi qua con ngõ dài.
Một tên côn đồ bám đuôi đã lâu lôi tôi vào một con ngõ tối không người.
Váy rách nát, tóc tai rũ rượi.
Tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng chuyện trò, tiếng chọc ghẹo... chồng chất thành bản nhạc nền kinh khủng trong trí nhớ.
Lúc tôi tuyệt vọng, một cây gậy sắt xé gió vung đến, đập vào đầu tên côn đồ, khiến đầu gã lập tức tóe máu, gã cũng ngất lịm.
Tôi òa khóc đứng lên, một cậu thiếu niên đứng đầu ngõ, tay cầm túi, nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.
Một thiếu nữ yêu kiều chạy đến hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc đầu nói cảm ơn.
Thiếu niên cũng bước đến, cởi áo khoác trên người xuống, ném lên đầu tôi.
Anh nhìn thẳng vào thiếu nữ yêu kiều, sau đó nói chuyện với tôi bằng giọng nói cứng rắn lạnh lùng:
"Mặc vào đi, phía trước gió to."
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn họ nắm tay nhau, cùng rời khỏi con ngõ tối bẩn thỉu.
Từ đầu đến cuối, tôi đều quên hỏi họ là ai.
Gió lạnh thổi đến khiến tôi co quắp, chỉ đành mặc áo khoác của thiếu niên kia lên, che kín lớp da thịt đã lộ ra bên ngoài.
Mắt tôi chợt lóe lên, phát hiện một cái tên được thêu xiên xẹo ngoài áo khoác.
...
Hứa Tân Khác, anh đã tiến vào tim em từ khi đó sao?
...
Ý thức lại mất dần, tôi đã đến đêm mưa to ấy.
Hóa ra lúc anh trai giấu tôi vào hầm trú ẩn, lời anh ấy nói không phải là muốn tôi báo thù cho anh ấy.
Anh ấy nói: "Nhân Nhân à, đời người còn dài, em phải sống cho thật tốt."
Anh ấy đứng trong gió, không ngừng lặp lại những lời này.
Anh ấy bảo tôi đừng tự đeo gông cùm nặng trịch cho bản thân, hãy sống tốt đời mình, hướng về cuộc sống, đường đời vẫn còn rất dài.
Tiếc thay tôi chẳng phải một cô em gái vâng lời, tôi đã không làm theo lời anh ấy nói.
Anh trai, nếu như trên đời chẳng có nhiều yêu hận đến thế, thì tốt biết bao nhỉ.
Tôi cũng có thể dắt Hứa Tân Khác đi ngắm mặt trời mọc lặn, nghe tiếng ve kêu ầm ĩ điếc cả lỗ tai, chăm sóc con của chúng tôi, ở cạnh nó từ khi ê a học chữ tới lúc đến tuổi đã xế chiều.
Dù là trai hay gái, tôi cũng sẽ yêu thương nó, dạy nó biết chính trực vô tư, dạy nó phải kiên cường dũng cảm, dạy nó đối xử dịu dàng với người ta.
...
Gió đưa hương ngọc lan thơm nức lướt qua gò má tôi, rồi rời đi chẳng để lại dấu vết.
Trong cơn gió tản mác, tôi thấy mình mặc bộ sườn xám xinh đẹp, ngồi trước gương vẽ mắt tô môi, Hứa Tân Khác ngồi sau im lặng nhìn tôi.
Đợi tôi trang điểm xong, tôi kéo tay áo Hứa Tân Khác chạy ra ngoài, chỉ vào cây ngọc lan rộ nở giữa ngày xuân nói:
"Nhìn xem, hoa nở rồi."
(Hoàn)
Dĩ nhiên, anh không đến để cứu tôi, anh chỉ muốn sắp xếp một thế trận để giết Trình Thiên Đức bằng thời gian ngắn nhất và giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất.
Quân phiệt phía Bắc đã như rắn mất đầu, đợi thêm ít lâu nữa, anh sẽ thành đại tổng thống rồi.
Nực cười thật, vừa nãy tôi còn tưởng...
Tôi ngã ngồi trên đất, mệt mỏi hệt như một chú chó có chủ mới qua đời.
Sau khi tất cả đã qua đi, Hứa Tân Khác giận tím mặt đi về phía tôi.
Thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi, anh giơ tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi quân phục, ngồi xổm xuống bóp mặt tôi, biểu cảm giống như một tên ác quỷ muốn lôi tôi xuống thẳng xuống địa ngục.
"Thấy xót ông ta à?"
Tôi thực sự đã trở nên to gan hơn nhờ ơn anh, đối mặt với lửa giận phừng phừng của anh, suy nghĩ đầu tiên không phải sợ, mà là...
Giận anh.
Chắc đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho anh trai.
"Phải..."
Nhưng tôi còn chưa nói xong chữ đầu tiên, Hứa Tân Khác đã vung tay tát mạnh xuống.
Cái tát ấy vừa nhanh vừa hiểm.
Lúc nó giáng xuống mặt tôi, tôi chỉ thấy đầu óc mình đờ đẫn, trong miệng còn ứa ra chất lỏng tanh ngọt, rồi thuận thế ngã ra đất.
Cỏ khô cứa vào tay tôi khiến lòng bàn tay đau nhói.
Hứa Tân Khác nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: "Trở về sẽ tiếp tục tính sổ với cô!"
Nói rồi, anh dẫn đám lính ra cửa, tựa như đống máu tươi đầy đất kia chẳng liên quan gì đến anh.
Tôi ôm má trái bỏng rát, ngồi dưới đất cười khẩy.
Về? Còn về nữa ư. Tôi còn tưởng anh phải dùng một phát súng bắn chết tôi luôn chứ.
Hứa Tân Khác đi được vài bước, thấy sau lưng không có động tĩnh gì thì dừng bước, châm chọc tôi.
"Sao thế? Muốn tôi mời cô à?"
Lần đầu tiên chúng tôi lên giường, anh cũng hỏi tôi như vậy.
Dưới ánh đèn mờ, Hứa Tân Khác mặt không biến sắc cởi nút áo của bộ quân trang được đặt may ra, lúc cởi đến nút thứ ba, anh quay lại nhìn tôi, thấy tôi đứng ngơ ra đó cũng nói với tôi những lời ấy.
"Sao thế? Muốn tôi mời cô à?"
Tôi hiểu ý của anh khi đó.
Nhưng lúc này, tôi không hiểu ý của anh lắm.
Sao anh lại không giết tôi luôn chứ?
Điểm này chẳng giống chuyện Hứa Tân Khác sẽ làm chút nào.
Lại nói, tôi phải trở về với thân phận gì đây?
Người mẹ hèn kém của con anh, hay... người vợ có thể thật lòng đối đãi đây?
Hứa Tân Khác cau mày, anh cứ đứng đó nhìn tôi, không nhúc nhích.
Là ảo giác của tôi ư?
Sao tôi lại thấy trong mắt Hứa Tân Khác chứa chan sự mệt mỏi cùng bi thương chất chồng chứ?
Tôi đã quá quen với ánh mắt ấy.
Nửa đêm tỉnh giấc, nó đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trên mặt tôi.
Mãi đến khi có một tên lính nhắc anh: "Đốc quân, xe đã đợi ở ngoài rồi." anh mới chỉnh lại cổ áo, quay đầu tiếp tục đi về trước.
Tôi nuốt xuống vị máu tanh trong miệng, bò dậy khỏi đất, chỉnh lại quần áo xộc xệch, cố khiến bản thân không còn quá nhếch nhác nữa, bấy giờ mới bắt đầu chạy bước nhỏ đuổi theo.
Tôi không chạy theo xin anh giết tôi, mà ở thời đại này, nơi tôi đến vốn chẳng do tôi quyết định.
Nhưng còn chưa đợi tôi đuổi kịp anh, nơi khóe mắt đã đột ngột lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo.
Không ngờ lại có một kẻ mặc quân trang màu lam núp dưới thi thể đồng đội, giữ lại chút sức tàn.
Gã vung dao lên, đâm thẳng vào Hứa Tân Khác từ đằng sau với nỗi căm hận khôn cùng.
Tôi vốn chẳng kịp nghĩ gì nhiều đã nhanh chóng lao người đến.
Khoảnh khắc thời gian ngưng đọng, một vết máu xuất hiện giữa lòng bàn tay tôi, sau đó máu ấm trào ra từ bụng, từng tấc đất dính lên hai chân mềm nhũn của tôi.
Gió thu thổi tới, thổi tung bụi bặm trên đất, nhưng chẳng thổi bay được một thân tội nghiệt của tôi.
Lúc mũi dao chưa đâm vào bụng, tôi đã thấy ánh mắt nửa sợ hãi nửa hối hận của Hứa Tân Khác.
Anh quỳ rạp xuống cạnh tôi, sốt ruột đến độ không nói nên lời.
"Em... em..."
Tôi thì lại thấy khá vui.
Cuối cùng Hứa Tân Khác cũng sốt ruột vì tôi một lần rồi.
Anh ôm lấy tôi, không còn lạnh lùng cách xa nữa, giọng anh gấp gáp: "Anh đưa em đi viện! Không sao đâu!"
Giống như an ủi tôi, lại giống như an ủi chính anh.
Nhưng ở nơi chiến tranh loạn lạc này, làm gì còn ai ở viện nữa đâu...
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn biết rất rõ vận mệnh của chính mình.
Sự rung lắc từ những bước chạy vội vã khiến tôi hoảng hốt, giọng Hứa Tân Khác cũng như cách tôi cả ngàn vạn lớp mạng che.
"Mễ Nhân, em vẫn chưa đàn xong khúc tỳ bà cho anh, em không được chết!"
Tỳ bà...
Phải, Hứa Tân Khác chưa từng nghe tôi đàn hết một bài mà.
Nhưng tôi thấy mạng mình chỉ đến đây thôi, không thể đàn tỳ bà cho anh nghe nữa rồi.
Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho tôi.
Tôi yêu phải người không nên yêu, làm chuyện không nên làm, có tư cách gì để tiếp tục sống tạm bợ cho qua ngày chứ?
Hai mắt tôi nhắm lại, cố gắng bám vào vai Hứa Tân Khác, dựa vào trước ngực anh buồn bực nói:
"Người ơi... Khúc đã quên rồi, đàn không vang nữa rồi."
Tôi nâng tay lên đầy khó nhọc, vuốt ve vết sẹo trên cổ Hứa Tân Khác.
Anh trai, vậy có tính là em từng báo thù vì anh không?
Như vậy thì em đã có thể xót xa Hứa Tân Khác hay chưa?
Có chiếc lá lìa cành sà xuống tựa như câu trả lời của anh trai với tôi.
Nhưng tôi chẳng nghĩ được nhiều thế.
Mũi dao không ngừng khuấy động bụng tôi, sinh mệnh đang mất dần theo máu tươi không ngừng chảy ra từ cơ thể.
Biệt thự lớn như vậy, tôi có thể kiên cường đợi Hứa Tân Khác mở cửa xe cũng phải nghi ngờ hay không, tôi không muốn lãng phí thời gian cuối đời mình trên đường đi.
Tôi kéo cổ áo Hứa Tân Khác: "Đặt em xuống đây đi."
Hứa Tân Khác không để tâm đến tôi, cố chấp bế tôi chạy về trước, nhưng dường như chân anh lại phát bệnh, bước chạy cũng từ từ chậm lại.
Tôi lại kéo cổ áo anh, lần này sức lực yếu hơn mới nãy rất nhiều, chắc vì nhận ra tôi yếu đi rồi nên cuối cùng Hứa Tân Khác cũng dừng lại.
Anh đặt tôi xuống đất, nửa quỳ ôm tôi, thở hổn hển, giọng lộ rõ sự yếu đuối.
"Em cố chịu thêm một lúc nữa thôi... được không..."
Được chứ, em cũng muốn nhìn anh lâu hơn mà.
Nhưng... Hứa Tân Khác, chuyện sinh tử, em không quyết định được.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, không nói tiếp chuyện đó nữa, trái lại còn nhịn đau hỏi Hứa Tân Khác: "Người ơi, con chúng ta... tên là gì vậy? Em chọn... chọn mãi không được."
Tôi phải biết tên của con tôi là gì, vậy thì xuống dưới đó tôi mới dễ tìm nó.
Trong mắt Hứa đốc quân vẫn luôn kiên cường cũng đã trào ra nước mắt ấm nóng, anh kề đầu vào đầu tôi, dáng vẻ cực kì giống với khi ghé vào bên tóc mai tôi lúc tình nồng.
Anh vuốt tóc mai tôi, thấp giọng nói bên tai tôi:
"Mộ Nhân... Hứa Mộ Nhân được không? Mộ trong ái mộ, Nhân trong Nhân Nhân."
Nhân Nhân...
Nhân Nhân được, không phải Kiều Kiều, là Nhân Nhân.
Nước mắt tôi lã chã rơi, không sao ngăn được.
Tay Hứa Tân Khác run run, cúi xuống nhìn bụng tôi chảy máu không ngừng, trong giọng nói chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi, cả sự dịu dàng lâu rồi không thấy.
"Nhân Nhân, đừng ngủ được không... Đừng ngủ..."
Hứa Tân Khác, em cũng không muốn ngủ, nhưng em mệt quá rồi...
Tôi dần khép mắt lại, có lẽ đợi khi tôi tỉnh lại, cây ngọc lan kia sẽ nở hoa...
...
Câu nói tiếp theo, tôi không nghe được.
Chuyện sau đó, tôi chẳng biết.
Ý thức mất dần, tôi rơi vào giữa một giấc mơ ngày cũ.
Tôi mặc chiếc váy anh trai mới mua cho, một mình đi qua con ngõ dài.
Một tên côn đồ bám đuôi đã lâu lôi tôi vào một con ngõ tối không người.
Váy rách nát, tóc tai rũ rượi.
Tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng chuyện trò, tiếng chọc ghẹo... chồng chất thành bản nhạc nền kinh khủng trong trí nhớ.
Lúc tôi tuyệt vọng, một cây gậy sắt xé gió vung đến, đập vào đầu tên côn đồ, khiến đầu gã lập tức tóe máu, gã cũng ngất lịm.
Tôi òa khóc đứng lên, một cậu thiếu niên đứng đầu ngõ, tay cầm túi, nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.
Một thiếu nữ yêu kiều chạy đến hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc đầu nói cảm ơn.
Thiếu niên cũng bước đến, cởi áo khoác trên người xuống, ném lên đầu tôi.
Anh nhìn thẳng vào thiếu nữ yêu kiều, sau đó nói chuyện với tôi bằng giọng nói cứng rắn lạnh lùng:
"Mặc vào đi, phía trước gió to."
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn họ nắm tay nhau, cùng rời khỏi con ngõ tối bẩn thỉu.
Từ đầu đến cuối, tôi đều quên hỏi họ là ai.
Gió lạnh thổi đến khiến tôi co quắp, chỉ đành mặc áo khoác của thiếu niên kia lên, che kín lớp da thịt đã lộ ra bên ngoài.
Mắt tôi chợt lóe lên, phát hiện một cái tên được thêu xiên xẹo ngoài áo khoác.
...
Hứa Tân Khác, anh đã tiến vào tim em từ khi đó sao?
...
Ý thức lại mất dần, tôi đã đến đêm mưa to ấy.
Hóa ra lúc anh trai giấu tôi vào hầm trú ẩn, lời anh ấy nói không phải là muốn tôi báo thù cho anh ấy.
Anh ấy nói: "Nhân Nhân à, đời người còn dài, em phải sống cho thật tốt."
Anh ấy đứng trong gió, không ngừng lặp lại những lời này.
Anh ấy bảo tôi đừng tự đeo gông cùm nặng trịch cho bản thân, hãy sống tốt đời mình, hướng về cuộc sống, đường đời vẫn còn rất dài.
Tiếc thay tôi chẳng phải một cô em gái vâng lời, tôi đã không làm theo lời anh ấy nói.
Anh trai, nếu như trên đời chẳng có nhiều yêu hận đến thế, thì tốt biết bao nhỉ.
Tôi cũng có thể dắt Hứa Tân Khác đi ngắm mặt trời mọc lặn, nghe tiếng ve kêu ầm ĩ điếc cả lỗ tai, chăm sóc con của chúng tôi, ở cạnh nó từ khi ê a học chữ tới lúc đến tuổi đã xế chiều.
Dù là trai hay gái, tôi cũng sẽ yêu thương nó, dạy nó biết chính trực vô tư, dạy nó phải kiên cường dũng cảm, dạy nó đối xử dịu dàng với người ta.
...
Gió đưa hương ngọc lan thơm nức lướt qua gò má tôi, rồi rời đi chẳng để lại dấu vết.
Trong cơn gió tản mác, tôi thấy mình mặc bộ sườn xám xinh đẹp, ngồi trước gương vẽ mắt tô môi, Hứa Tân Khác ngồi sau im lặng nhìn tôi.
Đợi tôi trang điểm xong, tôi kéo tay áo Hứa Tân Khác chạy ra ngoài, chỉ vào cây ngọc lan rộ nở giữa ngày xuân nói:
"Nhìn xem, hoa nở rồi."
(Hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương