Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
Chương 8
"Tại sao mày đi cùng Anh Trạch Vũ" Cô đảo mắt nhìn chỗ khác, trốn tránh ánh mắt đang dò xét mình. Nếu nói ra nguyên nhân của sự việc này sẽ ảnh hưởng đến chị Phi Phi. Không được thôi tìm đại 1 lý do vậy! Cô lắp bắp nói: "Tì...nh cờ thôi. Do...do cậu ấy rơi đồ...tôi nhặt dùm cậu ấy" "Thật không?" Cô gật đầu 1 cái thật mạnh: "Thật...Thật mà" Cô ta đứng thẳng người, không nhìn tới cô nữa, khoanh tay bước chân đi, khi đi ngang qua cô, cô ta dùng bả vai cố ý đụng 1 cái thật mạnh vào vai cô, làm cho cô trụ không vững lui về sau 1 vài bước. Những nữ sinh phía sau từng người từng người đi ngang qua cô, người thì nắm đuôi tóc dựt nhẹ khiến cô bất ngờ ngửa đầu ra sau, người thì dùng ngón tay đâm vào tay rồi đẩy đẩy vai cô, tới bạn nữ sinh to con đi qua cậu ta đập tay lên bả vai cô 1 cái thật vang, đưa môi đến bên tai Thượng Khiết My nói nhỏ: "Nếu để bọn tao biết mày cố tình để được Ngao Ca để ý thì...mày cũng biết kết quả rồi đó. Tránh Ngao ca của Giả Nhi ra 1 chút. Lo mà liệu hồn"1 Bạn nữ sinh to con đẩy vai cô ra sau. Rồi hùng hổ rời đi. Cô không dám nhìn cậu ta. Đến khi bọn họ đi hết cô mới dám ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh. Thượng Khiết My vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Phù đi hết rồi! Đáng sợ quá. Mà............. Ể!!!!!!!! Chết rồi! Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay. Ôi mẹ ơi còn 5' nữa. Lúng túng chạy đi mua bánh mì và nước cho Anh. Mua thức ăn cùng với nước uống xong, chân nhỏ dùng hết sức lực chạy về hướng phòng học dành cho học sinh chuyên Lý Hoá Sinh. ___________ Trên phòng học dành cho học sinh chuyên Lý Hoá Sinh. Dương Tề Vương nằm vặt dựa trên bàn, miêng không ngừng than trời gọi đất. Nghiêng mặt nhìn Anh đang làm thí nghiệm Hoá học. "Trời ơi! Hôm nay còn phải thực hành thí nghiệm. Ngao ca à! Anh không mệt khi phải làm học sinh chuyên Lý, Hoá, Sinh, Toán, Anh ngữ, Ngữ Văn sao. Em chỉ chuyên Lý Hoá Sinh mà đã sắp biến thành xác khô rồi. Anh là thần thánh phương nào vậy Ngao Ca" Không gian yên lặng....…… Không nhận được câu trả lời, cậu ta cũng không thề nổi giận. Cảm thấy việc Anh không trả lời mình là 1 việc vô cùng quen thuộc và bình thường. Dương Tề Vương nằm trên bàn, đưa mắt nhìn Anh nhỏ từng giọt hoá chất vào ống nghiệm. Động tác thuần thục, cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết không làm rơi 1 giọt nào ra ngoài, giống như việc thí nghiệm này đã làm rất nhiều lần đến nổi không cần nhìn cũng biết chất hoá học ở trong lọ là chất gì. "Còn 1 phút " Lúc này Anh mới nhàn nhạt mở miệng. " 1 phút gì vậy Ngao Ca" Dương Tề Vương lười biếng ngáp dài 1 cái, tuy khó hiểu lời Anh nói nhưng đầu tóc rối bời cũng không chịu ngẩng đầu lên. Vẫn nằm sấp xuống bàn, mắt lim dim chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ thì bỗng nhiên.. Rầm! "ÔI MÁ ƠI CÍU CONNNNNN" Dương Tề Vương hú hồn, nhảy dựng lên 1 cái, tỉnh ngủ 1 tay ôm lấy trái tim mình, tinh thần hoảng loạn nhìn đông nhìn tây, cả Anh đang làm thí nghiệm kế bên cũng bị giật mình theo. Dương Tề Vương tiến về phía cửa, tay cầm khoá cửa vặn ra. Anh và Dương Tề Vương cùng nhau đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh chấn động vừa rồi... Trước cửa cô gái đang khom lưng 1 tay chống lên đầu gối 1 tay ôm trán thở hì hục, cố gắng hít thở, miệng lí nhí rên rỉ. Ây da đau chết cô rồi. Cô chạy nhanh quá không nhìn đường, tưởng phòng học mở cửa nên xông vào luôn, ai ngờ cửa không những không mở mà kính của cánh cửa này dày như 1 cuốn sách. Đau quá đi mất! Vừa đau lại vừa mệt! Bỏ qua vết thương trên trán. Cô tiến vào phòng đi về phía Anh 1 tay ôm trán 1 tay trắng trẻo còn lại đưa về phía trước, trên tay cô đang cầm 1 ổ bánh mì còn nóng cùng với 1 chai nước. Vừa cố gắng hít thở không khí vừa nói: "Đồ ăn sáng...của cậu này " Anh có hơi ngớ người, nhìn cô 1 lúc lâu cuối cùng giơ tay hướng về phía cô không phải lấy bánh mì mà là bắt lấy bả vai của Thượng Khiết My kéo cô ngồi xuống ghế. Cô bất ngờ nhìn Anh. "Cậu...cậu.." Ngao Trạch Vũ có phần gấp rút: "Bỏ tay ra cho tôi xem nào" Thượng Khiết My: "Hả" Không đợi cô hiểu vấn đề, tự mình bắt lấy tay cô gỡ ra.....1 mảng trên trán đỏ chót, nổi bật trên khuôn mặt trắng ngần, trên mảng đỏ còn có 1 vài vết xước còn đang rỉ máu. Anh nhíu mày! Nấm lùn này! Rốt cuộc đi đứng kiểu gì mà để thành ra thế này. Cô thấy Anh gần mình như thế, có chút ngại, cười hì hì, tay cố ý đẩy đẩy người Anh ra, nhưng kết quả người này không những không lui ra mà còn cứng như tượng tạc. Cô bất lực lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. "Thật ra...cũng không sao đâu, vết thương nhỏ ý mà...cậu không c...ần.." Ngao Trạch Vũ bỏ ngoài tai lời cô nói, chăm chú xem vết thương, tay bất giác sờ sờ vào vết trầy trên trán cô. Giọng trầm ấm hỏi: "có đau lắm không em" Cô hơi ngớ người, không tin vào tai mình nhưng cũng ầm ừm trả lời: "Không đau đâu" "....................." Ơ ĐẬU MÁ!!!! Dương Tề Vương há hốc mồm không tin vào mắt vào tai mình nữa. Cứng đờ người nhìn 1 nam 1 nữ đang sát gần nhau và coi mình như không khí. Wtf! Ngao Ca dịu dàng...lại là dịu dàng với 1 người con gái hôm trước muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vì ngồi chỗ mình. Giờ đây...oh my god chuyện gì đã xảy ra..Ai...ai cho tôi biết chuyện gì xảy ra đi!!! Mắt chó của tôi đang nhìn thấy chuyện quái quỷ gì vậy?? Cậu ta còn đang mơ hồ thì nghe giọng của Anh vang lên. "Tề Vương! Cậu đi xuống phòng y tế đem hộp sơ cứu lên đây" Dương Tề Vương bừng tỉnh "à...ờm...ừm" đưa mắt nhìn 2 người họ lần cuối rồi 3 chân 4 cẩng chạy ra ngoài phòng học. Thượng Khiết My có hơi mất tự nhiên, không dám nhìn Anh, đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Phòng này to thật, hầu như phòng dành cho học sinh chuyên đều to cả, kệ sách 1 dãy dài cao gần đụng trần nhà, còn có phòng nghỉ, máy nước lọc, nói chung là đầy đủ tiện nghi. Thượng Khiết My đang nhìn xung quanh thì bỗng nhiên 1 tiếng lạ vang lên mà tiếng lạ đó xuất phát từ....bụng cô....•_• "Ọc ọc ọc~~~" "................." Phải chăng đây là tiếng gọi đội quần! Ui trời ạ Cô muốn đào hố chui ngay lập tức!!! Thượng Khiết My đỏ mặt cắn môi cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình. Mày có cần kêu ngay lúc này hay không cơ chứ. Mất mặt quá đi! Cái bụng: Tại mày bỏ đói tao chứ bộ. Đột nhiên trên đỉnh đầu, cô nghe 1 tiếng cười khẽ. Rồi cảm nhận ai đó đang dùng tay...dùng tay xoa xoa nhẹ đầu của mình. Cô giả bộ giơ tay lên gãi gãi đầu. Ể đâu có bàn tay nào đâu??? Do cô bị ảo giác sao. Rõ ràng...có ai đó xoa xoa cơ mà ta?? "Em đói sao?" Thượng Khiết My: "........" Cô thầm ai oán trong lòng "Cậu biết rồi còn hỏi mình nữa" "Em đã ăn sáng chưa" Ánh mắt thấy đầu nhỏ đang lắc đầu lia lịa, Cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu không nhìn đến Anh. Người ta đang xấu hổ đó!!! Nhìn cái gì mà nhìn. Anh lấy bánh mì đựng trong bịch bằng giấy, xé ra đưa đến trước mặt cô. Ôn nhu nói: "Em ăn đi" Lúc này cô mới ngước mặt lên. Lắc đầu không cầm lấy, đẩy bánh mì về phía Anh. "Của Cậu, Cậu ăn đi, không phải Cậu đang đói sao" Ngao Trạch Vũ: "Bây giờ là ai đang đói, em cũng biết rồi đó" "............." Nói xong, đưa bánh mì nhét vào tay cô. "Em ăn đi, tôi chưa đói" Dừng khoảng 1 giây rồi nói tiếp. "Ăn để mau cao lên, thấp bé chạy cũng thật chậm" Thượng Khiết My: "............" Cho có 1 ổ bánh mì, có cần sỉ nhục chiều cao như vậy không a~ Cô đành cắn 1 miếng bánh mì. Miệng cô nhỏ nên cắn 1 miếng đã làm 2 má phồng lên. Bắt gặp dáng vẻ đang ăn của cô, Anh lại nổi hứng trêu chọc. "Vừa nảy nói không chịu ăn mà" ".................." Thượng Khiết My 2 má phòng to, nhai nhai bánh mì trong miệng, trừng mắt nhìn Anh. Khẽ cười: "Như heo con" Thượng Khiết My: ".............." Cả nhà Cậu mới là Heo con!!!! Hức. Ngao gia:....(•_•).........ủa ủa rồi ai làm gì?1 Anh cười cười, lưng cúi xuống đưa mắt gần trán cô rồi nhìn kỹ vết thương trên trán. Chân mày khẽ cau, môi mỏng mím lại rồi nhẹ giọng trách cứ. "Hậu đậu!!" Thượng Khiết My: "........" Hức! Cô không biết cửa đóng cơ mà! Thượng Khiết My đáng thương, chớp chớp mắt nhìn bánh mì trên tay, ngồi ngay ngắn ăn từng miếng không dám phản bác. Cô sợ nếu cô dám cãi lại Anh sẽ 1 tay ném cô xuống lầu. Sợ lắm nga~ _______________ ????????Một Ngày Tốt Lành nhé các bạn❤️ Vote 69 363 ????????xiaoqiaoqiao???????? trời ơi sao tui u mê ông Tề Vương ghê, ổng giống như cái bia để mọi người vùi dập dị đó trời 9 27/12/2021 1 19 Võ Thị Kim Ngân Ra chương 9 đi tác giả uiiii 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương