Thanh Xuyên - Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 1: Ngự Thiện Phòng



Năm Khang Hi thứ bốn mươi hai, Tử Cấm Thành.

Trong một sân viện nằm chếch về phía Tây của Đông sương phòng thuộc Điện Trung Hòa, ma ma quản sự họ Trần đang bưng trà ngồi dưới hiên. Búi tóc đen óng của bà được vấn không chút cẩu thả, trên người là kỳ phục màu nâu gọn gàng sạch sẽ.

Đứng thành ba hàng giữa sân là một đám thiếu nữ đương tuổi dậy thì, mặc cung trang xanh nhạt chỉnh tề, trên đỉnh đầu vấn hai búi tóc, mỗi bên trái phải cài một đóa hoa lụa.

Nắng tháng bảy chiếu vào trên người các nàng, nóng như thiêu như đốt.

Trần ma ma nhấp một ngụm trà, thoáng hạ mắt, vốn còn muốn cho nhóm tân cung nữ này phơi nắng thêm nửa canh giờ, lại để ý thấy ở hàng cuối cùng có một thân ảnh đang run run rẩy rẩy, gò má tựa bạch ngọc đã đỏ ửng, chóp mũi vương một lớp mồ hôi mỏng trong suốt.

Trần ma ma thầm than một tiếng, cuối cùng vẫn mở miệng kêu dừng: "Được rồi, tất cả ngẩng đầu lên cho ta nhận mặt."

Nhóm cung nữ khẽ nâng cằm, ánh mắt vẫn hạ thấp, không dám nhìn thẳng vào Trần ma ma.

Chỉ có duy nhất một trường hợp đặc biệt.

Vưu Uyển đứng cuối đội ngũ, nở một nụ cười xinh đẹp thảo hỉ với Trần ma ma. Một đôi mắt cố phán sinh huy*, nếu không phải ngũ quan còn mang theo nét non nớt thì quả thực là đẹp đến không thể rời mắt.

* Cố phán sinh huy: Đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ

Trần ma ma lườm nàng một cái rồi tiếp tục dạy bảo: "Các ngươi đều đã học xong quy củ, về lý thì không cần ta phải chỉ điểm thêm gì nữa. Có bất cứ sai lầm nào, cứ lôi ra đánh là được. Nhưng Ngự Thiện Phòng bất đồng với những nơi khác. Đồ ăn của các chủ tử không được phép xảy ra dù chỉ là một chút lỗi lầm. Làm việc ở đây đầu óc phải luôn luôn tỉnh táo. Hơi có chút sai sót trên phương diện ẩm thực là sẽ liên lụy tới tính mạng toàn tộc. Đến lúc ấy, ta dù có muốn cứu các ngươi cũng không cứu nổi."

Trong đám cung nữ nghe dạy dỗ bên dưới có người nhát gan, đôi chân nhỏ đã bắt đầu run lẩy bẩy.

Trần ma ma lại nói: "Tay nghề thì các ngươi trong một chốc một lát cũng không học hết được. Ngự Thiện Phòng nhiều việc hỗn tạp, các ngươi mới tới lại càng phải thời thời khắc khắc lên tinh thần, chăm chỉ thỉnh giáo các cô cô. Nửa tháng sau là khảo hạch. Tới lúc đó, có thể đứng bếp hay không thì phải xem bản lĩnh của chính các ngươi."

Dứt lời, Trần ma ma bèn phất tay gọi ba vị cô cô khoảng trên dưới ba mươi tuổi tới bên cạnh, nói tiếp: "Đây là các cô cô chịu trách nhiệm dẫn dắt các ngươi trong hai tháng tới, cùng đi đi thôi."

Nhóm tiểu cung nữ đồng thanh vâng dạ, từng hàng nối gót theo sau.

Trần ma ma lại ngoắc tay với Vưu Uyển đang ở cuối đội ngũ. Như Nam cô cô dẫn dắt hàng thứ ba bèn gật đầu với nàng, thấp giọng nói: "Qua đó đi."

Vưu Uyển ngọt ngào cười hành lễ: "Đa tạ cô cô."

Như Nam cô cô bị nụ cười như tẩm mật này làm cho chói mắt, trong lòng không khỏi thắc mắc: Tướng mạo thế này mà lại không bị nương nương các cung chọn đi, thật sự là kỳ quái, e rằng cả cung trên dưới cũng không mấy ai có thể sánh bằng.

Đấy còn là Vưu Uyển mới bước qua tuổi mười bốn, tuổi còn nhỏ nên thân hình chưa nảy nở. Đợi qua thêm mấy năm, hẳn phải xưng một câu diễm lệ vô song.

Trong viện thoáng chốc chẳng còn ai. Vưu Uyển thả lỏng sống lưng thẳng tắp, hoan hỉ chạy tới trước mặt Trần ma ma, ôm lấy cánh tay bà nũng nịu: "Ma ma, cuối cùng con cũng được thấy ma ma rồi! Mấy tháng không gặp, Uyển Uyển nhớ ma ma lắm đó."

Trần ma ma chưa kịp buông lời khiển trách đã bị sự nhõng nhẽo của Vưu Uyển làm cho mềm lòng, cũng không giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa, chỉ thấp giọng ho khan một tiếng rồi nói: "Đây là trong cung, không phải ở nhà, về sau phải tuân thủ quy củ."

Vưu Uyển ngoan ngoãn gật đầu, cười đáp: "Còn không phải là gặp được ma ma, lòng con thấy vô cùng thân thiết nên mới nhất thời không nhịn được ư. Về sau con nhất định sẽ chú ý."

"Thân thể ngạch nương con có ổn không?"

"Vẫn khỏe, chỉ là luyến tiếc con thôi. Người dặn con tiến cung rồi phải chăm chỉ theo ma ma học tập trù nghệ, nghe lời ma ma dạy bảo."

"Đúng là phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng để cho ngạch nương của con phải lo lắng." Trần ma ma từ bên hông cởi xuống một túi tiền thêu hoa sen đưa cho Vưu Uyển, "Đây là ngân phiếu a mã con sai người gửi vào, trong cung từ trên xuống dưới đều cần phải lo lót, con cầm lấy đề phòng cho bất cứ tình huống nào."

Về lý thì bạc vụn là thực dụng nhất nhưng cung nữ qua tiểu tuyển chỉ được đem theo một tay nải nhỏ, dưới tầng tầng lớp lớp tra xét, căn bản là không thể giấu được bạc. Vì vậy, a mã của Vưu Uyển mới sai người đưa ngân phiếu, cả một xấp thật dày như chỉ sợ Vưu Uyển chịu ủy khuất.

Vưu Uyển tiến cung một tháng qua, mỗi ngày đều phải học quy củ, luyện dáng vẻ, ngay cả thời gian để nhớ nhà cũng chẳng có. Hôm nay trông thấy túi tiền này, tâm tình bỗng chốc trào dâng.

Nhà nàng là Bao y thuộc Phủ Nội Vụ. A mã Vưu Thiệu Quân giữ chức Kiêu Dũng thống lĩnh Chính Hoàng Kỳ, là một quan viên tam phẩm không lớn không nhỏ. Vưu Uyển có một ca ca và một đôi đệ muội. Nàng ở nhà rất được sủng ái, nhưng dù có được sủng ái đến mấy cũng không thể chạy thoát Thánh mệnh Thiên gia, tới tuổi sẽ phải tham gia tiểu tuyển, năm ngoái vì sinh bệnh mà đã trì hoãn một năm.

Vưu Uyển tới thời không này đã tròn mười bốn năm, trừ lúc ban đầu kinh ngạc hoảng hốt mất hai tháng, sau đó cũng chỉ đành tiếp thu sự thật rằng mình đã xuyên không tới triều Khang Hi.

Ký lai chi, tắc an chi*, nàng còn cách nào khác đây?

* Ký lai chi, tắc an chi: Khi đã đến một nơi nào đó rồi thì hãy thoải mái, bình tâm mà yên ổn sinh sống

Nhưng người nhà lại càng lúc càng lo lắng, nhìn dung mạo ngày một xuất sắc của Vưu Uyển mà phiền muộn, rất sợ nàng trong lúc tham gia tiểu tuyển bị chủ tử trong cung nhìn trúng, rồi chẳng biết sẽ bị ban tới phủ đệ của a ca tôn thất nào.

Có lẽ ông Trời thương người thật thà, Vưu Uyển vừa qua sinh nhật mười bốn thì nhập cung, quỳ thủy vẫn chưa tới. Nương nương các cung tuy thích ban người tới phủ con trai nhưng ai cũng không muốn đưa qua một tiểu nha đầu còn chưa dậy thì. Nhờ vậy mà bức họa của Vưu Uyển cũng chưa từng xuất hiện trước mặt các nương nương, dĩ nhiên sẽ không bị chú ý tới.

Người nhà thở phào một hơi, trên dưới ngược xuôi tìm quan hệ an bài Vưu Uyển vào cục điểm tâm thuộc Ngự Thiện Phòng do Trần ma ma cai quản. Trần ma ma và ngạch nương Hỉ Tháp Tịch thị của Vưu Uyển là bạn tốt lâu năm. Bà cả đời không chồng không con, coi như là nhận Vưu Uyển làm con gái nuôi. Có bà ở đây, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Vưu Uyển hẳn có thể ở cục điểm tâm đợi tới năm hai mươi lăm tuổi rồi xuất cung đoàn tụ với người nhà.

Trần ma ma lại dặn dò Vưu Uyển thêm vài câu rồi mới thả nàng rời đi.

Cung nữ mới tới đều ngụ tại dãy phòng sâu nhất ở trong góc, một phòng có tám người.

Lúc Vưu Uyển bước vào, người trong phòng đều đang thu thập đồ đạc.

Nói là vậy nhưng rốt cuộc chỉ là chỉnh trang lại hành lý trong tay nải, cũng không có mấy món đồ có thể bày ra.

Một lát nữa sẽ có thái giám mang quần áo giày dép và đồ dùng hàng ngày tới cho các nàng. Thay một bộ đồ mới, lúc này mới xem như rũ bỏ thân phận tú nữ tiểu tuyển, trở thành cung nữ mới của cục điểm tâm.

Vưu Uyển thu thập tốt giường mình, cất túi tiền hoa sen vào ngăn tủ giữa rồi khóa lại, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì lại bị người bên cạnh kéo tay.

Kéo tay nàng là tiểu cô nương Vưu Uyển làm quen được ở Trữ Tú Cung, tên gọi Nguyên Thu, tính cách đơn thuần, giọng nói tinh tế nhỏ nhẹ.

Khuôn mặt non nớt thanh tú của Nguyên Thu lộ ra vài phần lo lắng: "Vưu tỷ tỷ, vừa rồi sao lại bị Trần ma ma giữ lại? Không phải là tỷ bị giáo huấn đấy chứ?"

Lúc ấy nàng ở ngay bên cạnh Vưu Uyển, tất nhiên thấy được Vưu Uyển đứng không vững, lo lắng ma ma ở cục điểm tâm cũng nghiêm khắc như ma ma ở Trữ Tú Cung, phạt Vưu Uyển phải nếm mùi đau khổ.

Nguyên Thu biết Vưu Uyển thực sự rất liễu yếu đào tơ. Nữ tử Bao y thuộc Thượng tam kỳ định sẵn sẽ phải làm cung nữ, ai mà không bắt đầu học tập từ nhỏ. Nhưng sau nửa tháng ở chung, Nguyên Thu cảm thấy Vưu Uyển so với một vài tiểu thư quý tộc thậm chí còn kiều quý hơn, các loại quy củ chỉ có thể nói là không phạm sai lầm, cách thuần thục chuẩn chỉnh còn kém rất xa.

Vưu Uyển chớp chớp mắt, nửa thật nửa giả đáp: "Đúng vậy, quy củ của ta không tốt, ma ma giữ ta lại chỉ điểm."

Ma ma thương tiếc chiếu cố nàng, nhưng nếu chuyện này bị người trong phòng biết được, e là các nàng ấy sẽ ngấm ngầm bàn tán thị phi. Vưu Uyển sẽ không tùy tiện nói ra.

Đợi mấy ngày nữa nàng triển lộ tay nghề làm điểm tâm, những người khác sẽ chỉ thấy là vì nàng giỏi giang khéo léo nên mới được ma ma coi trọng.

Thanh âm chuyện trò của hai người không lớn không nhỏ, cả phòng đều nghe được. Vừa tới nên còn xa lạ, có hai ba người nhìn về phía Vưu Uyển, ánh mắt chạm tới khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng lại mất tự nhiên quay đi.

Mấy người còn lại đều không có phản ứng gì.

Qua khoảng chừng nửa nén hương, có cung nữ tới gọi các nàng ra ngoài.

Ngày đầu tiên này sẽ phải kiểm tra nền tảng trù nghệ của mỗi người, sau đó mới an bài công việc cụ thể.

Cung nữ trong ba căn phòng cùng ùa ra ngoài. Vưu Uyển và Nguyên Thu vóc dáng không cao, hẳn nên đứng ở phía trước của đội ngũ. Vừa nhấc chân, chợt một bóng dáng màu xanh nhạt thoắt cái xuất hiện từ bên tay phải, trực tiếp đứng ngay trước mặt Vưu Uyển.

Vưu Uyển chăm chú nhìn lên. Người này cao hơn nàng nửa cái đầu, không phải ai khác mà chính là cô nương lớn tuổi nhất trong số hơn hai mươi cung nữ ở đây - Tề Giai Liên Âm, năm nay vừa tròn mười sáu. Nàng ta cười lấy lòng với cung nữ truyền lệnh, vững vàng chiếm cứ vị trí ở phía trước nhất.

Tề Giai Liên Âm sở hữu khuôn mặt tươi đẹp động lòng người, nghe nói do hai năm trước bị bệnh nên dây dưa tới mười sáu tuổi mới tiến cung. Thân hình phập phồng quyến rũ cực kỳ nổi bật giữa một đám bé gái mười ba, mười bốn tuổi.

Tuy nhiên, Nguyên Thu nghe được tin đồn đại, Tề Giai Liên Âm thực chất chỉ muốn nuôi dưỡng thân thể cho thật tốt để sau khi vào cung được các nương nương nhìn trúng, ban cho vị bối lặc a ca nào đó, vậy nên mới trì hoãn mấy năm.

Tiếc là cho tới lúc kết thúc tiểu tuyển cũng chưa được chọn đi, chỉ nghe nói Huệ Phi nương nương từng hai lần ban thưởng cho nàng ta. Nhưng Trực quận vương lại tha thiết chung tình với phúc tấn, năm nay chưa muốn thêm người vào phủ, Huệ phi cũng hết cách.

Vưu Uyển không muốn giao thiệp với loại người "tiến thủ" như vậy, bèn lôi kéo Nguyên Thu di chuyển về phía sau.

Tề Giai Liên Âm hình như rất thỏa mãn với động tác của nàng, hơi quay đầu ném cho nàng một ánh nhìn chế giễu rồi xoay người sang chỗ khác kết thân với cung nữ tỷ tỷ.

Nguyên Thu đứng bên người Vưu Uyển trông thấy rõ rành rành, trên khuôn mặt khó giấu tâm sự viết lên hai chữ giận dữ, thấp giọng nói: "Có gì đặc biệt hơn người kia chứ, còn không phải là được chủ tử thưởng cho mấy lần à? Cuối cùng cũng chỉ như chúng ta, đều là phận cung nữ mà thôi."

Vưu Uyển vỗ tay nàng trấn an.

Có gì đâu, dựa theo kịch bản phim cung đấu, loại pháo hôi nhỏ ỷ thế hiếp người này chưa tới một tập là sẽ đi đời. Tề Giai Liên Âm không đặt các nàng vào mắt, chỉ biết chòng chọc theo dõi các chủ tử bên trên thôi.

Vẫn nên cách thật xa loại người này thì hơn, miễn cho ngày nào đó chính mình cũng bị liên lụy.

Đoàn người thành thật xếp thành hai hàng dài, ánh mắt thu liễm ngoan ngoãn di chuyển tới Ngự Thiện Phòng.

Cục điểm tâm nằm ở Đông sương phòng, vừa vào cửa đã thấy ba hàng bệ bếp, bên trên bày đủ loại chén đĩa.

Trần ma ma đang đứng ở phía ngoài cùng.

Vưu Uyển nhìn lướt qua, thấy ở nơi gần nhất có bày bánh đậu đỏ trần bì, trên bàn bếp đều là những nguyên liệu làm điểm tâm thường gặp.

"Mỗi người một bếp. Cho các ngươi một canh giờ để làm ra ba loại điểm tâm. Nếu không có năng lực ấy thì lên tiếng ngay, ta sẽ an bài việc khác cho các ngươi." Trần ma ma cao giọng nói.

Chờ tới khi đám Vưu Uyển yên vị, liền có vài tiểu thái giám chừng tám, chín tuổi lặng yên không một tiếng động tiến vào từ gian ngoài, đi tới ngồi xổm bên lò bếp.

Vưu Uyển biết, bọn họ tới để giúp các nàng nhóm lửa.

Tiểu thái giám bên cạnh Vưu Uyển rất thông minh, khuôn mặt tròn trịa vô cùng thảo hỉ, vừa mở miệng đã gọi tỷ tỷ: "Vị tỷ tỷ này xin cứ việc phân phó, nhóm lửa thêm củi cứ giao hết cho Tiểu Viên Tử, chớ để lửa nóng làm ngài bị thương."

Cũng không phải là tiểu thái giám này đang nịnh bợ Vưu Uyển. Chỉ là trong Tử Cấm Thành, cung nữ dù mang mệnh chịu sai sử nhưng khuôn mặt, thân thể cũng không cho phép tùy tiện thương tổn. Các cô cô trong cung chịu trách nhiệm dạy bảo các nàng cũng chỉ mắng mỏ chứ không có chuyện đánh dập. Dù sao thì ở cái thời đại này, dung mạo là vốn liếng lớn nhất của nữ nhân.

Tất nhiên, muốn trừng trị ai đó còn có rất nhiều biện pháp không để lại dấu vết mà vẫn có thể khiến cho người ta đau đến kêu cha gọi mẹ.

Mặt khác, nếu lỡ chọc phải tai họa, bị chủ tử phạt tới Thận Hình Ty đánh cho bán thân bất toại* cũng là chuyện có thể xảy ra.

* Bán thân bất toại: Liệt nửa người

Vưu Uyển quét mắt nhìn trên đài một vòng, đã xác định được ba loại điểm tâm cần làm.

Đầu tiên, lấy lá trà Long Tỉnh nghiền thành bột, được một loại bột trà có màu xanh ngắt và hương thơm dịu.

Trộn bột trà xanh với bột mì, thêm nước rồi nhào nặn, sau đó chia thành từng phần nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay. Chuẩn bị phần bột dầu với số lượng tương đồng rồi lấy một phần bột trà xanh bao lấy một phần bột dầu, cán dẹt sau đó cuộn thành hình ốc quế, lặp đi lặp lại thao tác cán và cuộn khoảng bảy tám lần, thế là đã xong phần vỏ bánh xốp vị trà xanh.

Trên đài có sẵn lòng đỏ trứng muối đã chưng chín và nhân mứt hoa hồng, Vưu Uyển chỉ cần làm thêm một phần vỏ bột nếp là được.

Vỏ bột nếp mỏng manh mềm mại bao lấy nhân trứng muối ướt át, thêm mứt hoa hồng đỏ tươi, cuối cùng bọc lại toàn bộ bằng vỏ bánh vị trà Long Tỉnh.

Cho vào nồi chiên hơn một lần rồi vớt ra, vậy là có món bánh trà xanh trứng muối.

Sử dụng bột trà xanh cho phần vỏ bánh giúp trung hòa với nhân hoa hồng ngọt ngào, mặn ngọt vừa phải, vào miệng còn thoang thoảng hương trà.

Cách đó không xa, Trần ma ma quan sát động tĩnh bên phía Vưu Uyển, trong mắt mang theo tán thưởng, không dấu vết mà gật đầu.

Bà biết Vưu Uyển từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, thêu thùa may vá không dám khoe, chỉ có trù nghệ thực sự là được ông Trời thưởng cơm ăn, có thể mày mò ra nhiều món ăn mới mẻ mà mỹ vị vô cùng.

Vưu Uyển dùng bột trà xanh còn thừa làm hai chén sữa đông đơn giản, điểm thêm mấy hạt đậu đỏ cùng một mảnh lá bạc hà, lại là một món điểm tâm tươi mát ngon miệng cho ngày hè.

Cuối cùng là món bánh hải đường giòn, cũng cần nhào bột nhưng còn phải chế thêm một muôi tinh bột, như vậy cánh hoa hải đường mới có được khuynh hướng trong suốt như ngọc. Bên trong là nhân sữa tươi, vừa thơm lừng hương sữa lại không làm ảnh hưởng tới màu sắc trắng noãn của toàn bộ chiếc bánh.

Vưu Uyển tỉ mỉ nặn những cánh hải đường trong suốt óng ánh, cho vào nồi chiên chín, đợi nguội bớt thì điểm thêm giữa mỗi đóa hoa một viên anh đào đỏ tươi, thế là một đĩa những đóa hải đường mang theo hương sữa thơm đã được hoàn tất.

Vừa dọn xong mâm, ngoài cửa bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân. Ngay sau đó, Trần ma ma bước ra, thanh âm vang lên mang theo ý thân cận: "Ôi chao! Sao Lan Tiêu cô nương lại đích thân tới đây? Có chuyện gì mà ngài phải đại giá quang lâm một chuyến thế này, cứ phái tiểu nha đầu tới nói một tiếng là được mà. Phải chăng Đức chủ tử có điều phân phó?"

Vưu Uyển thấy Trần ma ma dẫn theo một đại cung nữ cao gầy khéo léo đi tới. Vải vóc trên người vị Lan Tiêu tỷ tỷ này rõ ràng tốt hơn nhiều so với các nàng, trên đầu còn cài mấy cây trâm bạc. Nghe lời vừa rồi của Trần ma ma, đây hẳn là một vị đại cung nữ được yêu thích bên người Đức phi nương nương.

Vưu Uyển nhớ rõ, Đức phi chính là quán quân cung đấu của triều Khang Hi, từ cung nữ Bao y từng bước đi lên ngôi vị Thái hậu, thực sự được xem như nhân sinh người thắng cuối cùng trong chốn lục cung.

Đáng tiếc bà làm Thái hậu chưa được mấy tháng đã chết bệnh, cũng không biết có phải do bị con trai tứ gia của mình làm cho tức chết hay không.

Vưu Uyển lén phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, cúi đầu an tĩnh hoàn thành việc trang trí.

Chỉ nghe vị Lan Tiêu tỷ tỷ kia nói: "Nương nương sai ta tới cục điểm tâm đem về mấy món mới. Điểm tâm trong phòng bếp nhỏ của Vĩnh Hòa Cung đều đã ăn ngán rồi. Tay nghề Trần ma ma ngay cả Vạn tuế gia cũng từng khen ngợi, chắc hẳn sẽ có sáng ý. Ma ma giúp ta một tay, để ta làm vui lòng chủ tử nhé!"

Dù Lan Tiêu nói năng bình dị gần gũi, Trần ma ma cũng không dám nhận lời khen của nàng.

Các vị chủ tử nương nương đã thưởng thức qua vô số loại điểm tâm. Đồ của phòng bếp nhỏ trong Vĩnh Hòa Cung không hề kém cạnh so với Ngự Thiện Phòng, lại còn an toàn, Đức phi cớ gì phải bỏ gần tìm xa, phái người tới Ngự Thiện Phòng gọi đồ?

Nếu nương nương dùng xong không thấy ngon, chịu tội còn không phải là đám nô tài ở đây ư.

"Cô nương tốt, ngài nói ta nghe, chuyện lần này là như thế nào? Cũng để trong lòng ta có đắn đo chứ?" Trần ma ma thấp giọng, vỗ nhẹ vào tay áo Lan Tiêu.

Vưu Uyển cúi đầu, thoáng liếc thấy Trần ma ma đưa qua thứ gì đó màu bạc. Tay áo Lan Tiêu phủ lên, màu bạc kia liền biến mất.

"Ma ma chỉ cần trình lên món mới là được. Hôm nay là ngày tứ bối lặc tiến cung thỉnh an nương nương. Nương nương thương tiếc tứ gia ban sai cực nhọc nên mới muốn nhờ ma ma tìm mấy dạng điểm tâm kiểu mới để bối lặc gia nếm thử." Lan Tiêu cười nói.

Trần ma ma vốn đã thành tinh, Lan Tiêu chỉ nói một, bà đã đoán được bảy, tám phần.

Đức phi nương nương tìm Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm hẳn là vì phòng bếp nhỏ làm ra món ăn không hợp khẩu vị tứ gia. Nương nương lại không nắm được yêu thích của tứ gia, không còn cách nào khác mới phải sai Lan Tiêu qua đây. Chỉ yêu cầu mới mẻ ngon miệng, cũng không nói rõ là muốn ngọt hay mặn.

Tới lúc đó dâng lên, nếu hợp khẩu vị thì là nương nương yêu thương con cái. Nếu không hợp khẩu vị thì lại là cục điểm tâm của bà làm việc không thỏa đáng, tay nghề không qua cửa.

Chẳng liên quan gì tới Đức phi nương nương cả.

Nhưng chuyện hôm nay cũng là lần đầu tiên. Tứ bối lặc tuy không thân cận với Đức phi nương nương bằng thập tứ bối lặc nhưng vẫn một tuần thỉnh an hai, ba lần. Trước đây điểm tâm có lẽ cũng không hợp miệng tứ bối lặc nhưng đâu có thấy nương nương thay đổi công thức nấu nướng. Sao hôm nay lại tới Ngự Thiện Phòng tìm điểm tâm mới nhỉ?

Trần ma ma suy nghĩ trong chốc lát, đoán chừng Đức phi nương nương có việc muốn căn dặn tứ gia, thế nên mới tính thông qua Ngự Thiện Phòng tới lấy lòng.

Chẳng qua chuyện giữa các chủ tử, Trần ma ma không dám phỏng đoán. Bà chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được rồi.

"Lan Tiêu cô nương hôm nay tới đúng lúc, ta vừa hay có mấy món mới, chẳng biết nương nương có thích hay không?" Trần ma ma nói rồi vẫy tay với Vưu Uyển, "Bưng ba loại điểm tâm của con qua đây."

Vưu Uyển hơi sững người, sau đó rất nhanh mà phản ứng lại, đặt ba đĩa điểm tâm lên khay, vững vàng bưng tới trước mặt Trần ma ma và Lan Tiêu.

Lan Tiêu trước hết nhìn xuống khay, ba loại điểm tâm bên trên có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ, hương thơm nức mũi, trong lòng cũng thêm phần thỏa mãn.

Lại ngẩng đầu ngắm nghía khuôn mặt Vưu Uyển, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm rồi cười nói: "Nơi này của ma ma thế mà lại cất giấu mỹ ngọc! Nếu hôm nay ta không tới, còn không thấy được dung nhan xinh đẹp nhường này đâu."

"Cô nương quá khen, nha đầu kia chỉ có chút khéo tay, sao gánh được hai chữ xinh đẹp. Cô nương cũng đừng khiến nàng thẹn thùng." Trần ma ma nói, nháy mắt với Vưu Uyển.

Vưu Uyển đúng lúc cúi mặt xuống, biểu tình co quắp như bị kinh hách, không dám ngẩng đầu lên.

Lan Tiêu hiểu rõ mà cười, nhận lấy điểm tâm cất vào hộp đựng, lại hàn huyên thêm mấy câu với Trần ma ma, sau đó dẫn theo cung nhân Vĩnh Hòa Cung rời đi.

"Ma ma," Đợi người đã đi xa, Vưu Uyển mới thấp giọng hỏi, "Chủ tử nương nương sẽ thích tay nghề của con chứ?"

Nếu vị Đức phi nương nương kia soi mói, không hài lòng với điểm tâm của nàng thì phải làm sao bây giờ? Nàng không lo cho mình mà chỉ sợ gây phiền toái cho Trần ma ma.

"Yên tâm, nương nương nhất định sẽ thích." Trần ma ma ngược lại rất có tự tin.

Bà ở Ngự Thiện Phòng gần ba mươi năm, đã hầu hạ ở đây từ khi mấy vị a ca còn ngụ tại A Ca Sở, đối với yêu thích của các vị a ca chủ tử tuy không dám nói là rõ như lòng bàn tay nhưng ít nhiều cũng biết được một hai.

Nếu đem những điều này nói thẳng với người khác thì chính là tội mất đầu. Nhưng nếu không tiết lộ cho ai, chỉ vì người của mình mà tranh thủ chút lợi ích thì bà vẫn làm được.

Bà dám cam đoan, ba loại điểm tâm của Vưu Uyển nhất định sẽ được tứ bối lặc yêu thích.
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...