Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)
Chương 47:
"Lục Kiến Huân, ông là một phần tử phản động, tôi từ hôm nay bắt đầu triệt để cùng ông thoát ly quan hệ cha con, phân rõ giới hạn cùng hắc ngũ loại các người." Người đàn ông trẻ kia nhìn ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh ta, lập tức ưỡn ngực, đại nghĩa lẫm liệt nói.Ngoại trừ hồng vệ binh, những người vây xem đều xôn xao. Thật đúng là có con trai dám báo cáo cha ruột, lương tâm của người này rốt cuộc đi đâu.Giang Nhất Lưu nhìn một màn này, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt hoàn toàn không lạnh như băng ở trong lòng, nhưng lại bất lực, tại đây chính là thời đại này, mà cậu, tựa hồ chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh."Nhìn cái gì." Người đàn ông lui trong góc cảm nhận được những ngón tay chỉ trỏ của quần chúng vây xem, có hơi thẹn quá hóa giận, đỏ mặt, nhìn về phía người bên ngoài hét lên."Các người có phải muốn vì người này mà nói chuyện hay không." Anh ta chỉ vào Lục Kiến Huân ngã xuống đất nói.Người đàn ông cầm đầu vừa châm đuốc nghe được đoạn này, hung thần ác sát nhìn về phía quần chúng vây xem bên ngoài.Quần chúng vốn chật chội vây xem ở cửa nhất thời ầm ĩ tan đi, tuy rằng đồng tình với thầy giáo Lục trong miệng bọn họ, nhưng đầu năm nay, sống tốt cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất, ai lại muốn vì người ngoài mà chọc phải một thân xui xẻo."Các người đây là làm gì, lén lút trốn ở cửa, còn cầm theo túi lớn túi nhỏ, có phải là tài liệu phản động gì hay không, mở ra cho tôi xem."Người đàn ông kia hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác bị mọi người sợ hãi này, bỗng nhiên nhìn thấy cha con Giang Đại Hải sững sờ ở cửa, nhất thời sắc mặt khó coi, chỉ vào bọn họ, tức giận hung hăng nói, một đôi mắt hình tam giác, đều là sự xảo quyệt.Giang Đại Hải thật đúng là oan uổng, anh căn bản không chú ý tới chuyện vừa rồi đã xảy ra, liên tục chen chúc ra ngoài đám người, ai biết những người chắn trước mặt anh lập tức chạy sạch, đang cảm thấy buồn bực, đã đụng vào họng súng của người khác.Giang Đại Hải có hơi luống cuống sờ sờ đầu mình, vững vàng giữ vững đứa con trai trên vai mình, vô tội nhìn người đàn ông trước mắt đưa tay chỉ vào mình, tò mò chỉ chỉ mũi mình: "Vị anh trai này, anh đang nói chuyện với tôi sao?”Anh có chút bó tay bó chân, ôm chặt bọc trên tay, cảnh giác nhìn đám người trước mắt này."Anh Ngưu, tôi thấy trên tay người đàn ông này túi lớn túi nhỏ, không chừng là muốn mua đi bán ngược, loại người này, chính là khối u ác tính của chủ nghĩa xã hội, tôi xem nên bắt anh ta lên hỏi kỹ một chút." Người đàn ông vừa rồi đại nghĩa diệt thân kia, đi đến bên cạnh Ngưu Khôn không có ý tốt nói.Ngưu Khôn chính là thủ lĩnh trong đám người này."Mày là một súc sinh, người đồng hương và mày không thù không oán, mày thế nào lại có thể vô duyên vô duyên như vậy đổ nước bẩn cho người ta, sớm biết mày sẽ trở thành tai họa như vậy, lúc trước mày sinh ra, tao nên bóp chết mày."Mắt Lục Kiến Huân đỏ ngầu, nhìn đứa con trai xa lạ trước mắt, ôm ngực, môi đã bị cắn rách, mà ông hồn nhiên không biết.Đều là lỗi của ông, dạy ra một đứa con trai như vậy, bảo bối tổ tông bị hủy không nói, còn hại một nhà cậu trai ngoài cửa kia."Ông là loại hắc ngũ loại, tôi đã sớm cùng ôngthoát ly quan hệ rồi." Lục Hướng Quang trừng mắt nhìn ông ấy một cái, lập tức lại lấy lòng Ngưu Khôn: "Anh Ngưu, anh phải tin tưởng tôi một mảnh trung thành với tổ chức." Nói xong nhẫn tâm, cầm lấy một thanh gỗ từ trên ghế tháo xuống, trực tiếp vung tới vào người lão nhân ngã trên mặt đất."Rầm" một tiếng, trực tiếp nện lên lưng người phụ nữ vừa mới qua đỡ Lục Kiến Huân kia. Thì ra, ngay trong nháy mắt anh ta vung gậy đánh xuống, người phụ nữ kia đã trực tiếp phi thân nhào vào người ông ấy, thay ông ấy trúng một gậy."Tạo nghiệt, là tôi không dạy tốt nó, là người làm mẹ tạo nghiệt mà." Người phụ nữ chịu đựng đau đớn, nằm sấp trên người ông già nhà mình, khóc không thành tiếng, hai vợ chồng già, ôm nhau khóc.Lục Hướng Quang đánh xong, nhìn Ngưu Khôn ở một bên giống như xem kịch vui, cắn răng, một gậy lại một gậy, tiếp theo hung hăng đập xuống, hai người già ngươi thay ta đỡ, ta thay ngươi chịu, cứng rắn bị đánh hơn mười gậy, không nói một tiếng, tóc bạc lộn xộn, hai mắt im lặng, chật vật lại chua xót.Ngưu Khôn liếc mắt nhìn anh ta một cái, đối với bộ dáng cúi đầu khom lưng của anh ta cực kì khinh thường, nhưng trong lòng lại mơ hồ có một sự kiêu ngạo cấp tốc bành trướng, những người tự cho là đúng, trước kia đều là nâng cằm nhìn người ta, hiện tại thế nào, còn không phải giống như một con chó lắc đầu đuôi với anh ta.Ngay cả cha ruột của mình cũng có thể bán đứng, đồ mất lương tâm thật đúng là tưởng anh ta sẽ coi trọng mình hay sao, Ngưu Khôn khinh thường bĩu môi, nhưng đây đối với anh ta mà nói ngược lại là một chuyện tốt, hôm nay anh ta tiêu hủy nhiều sách phản động như vậy, cấp trên nhất định sẽ nhớ kỹ một công của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương