Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 3: 3: Bình Tĩnh Đối Mặt



Vẻ mặt Lục Hướng Noãn không chút biểu cảm nhìn đông cung sống động trước mắt, một lát sau tắt di động, lặng im không tiếng động rời đi, giống như cô chưa từng tới đây.

Hiện giờ hai người trong phòng đang trong giai đoạn cao trào, đương nhiên không chú ý tới trong phòng có người tới.

Khi Lục Hướng Noãn đi tới dưới lầu tiểu khu, cuối cùng không nhịn được nôn ra, giống như muốn nôn hết mật đắng trong dạ dày ra.

Khóc, chỉ là biểu hiện của người yếu đuối, khi cô còn rất nhỏ cô đã biết khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Nhưng mà cô tuyệt đối không tha cho đôi nam nữ kia, Lục Hướng Noãn muốn bọn họ trả giá vì những chuyện mình làm, còn học người ta giết vợ lừa tiền.

Cũng phải nhìn xem anh ta có bản lĩnh đó hay không.

“Bác sĩ Lục, tôi có việc muốn nói với cô.

” Bảo vệ Tiểu Từ thấy được Lục Hướng Noãn ở phía xa, chạy nhanh từ chỗ bảo vệ ra đến trước mặt cô.

“Có việc gì thì nói đi.

” Hiện giờ cô không có tinh thần đối với bất cứ chuyện gì, ý nghĩ duy nhất hiện giờ là đánh chết đôi cẩu nam nữ kia.

“Tôi thấy người yêu của bác sĩ Lục ôm ôm ấp ấp với một người phụ nữ rất nhiều lần, hơn nữa…”“Hơn nữa cái gì?”“Hơn nữa tôi còn lén theo dõi một chút, phát hiện hai bọn họ đi thuê phòng rất nhiều lần…” Bởi vì bạn gái anh ta làm nhân viên lễ tân ở khách sạn kia, cho nên hỏi thăm một chút cũng tiện.

“Cảm ơn Tiểu Từ.

” Hóa ra đôi cẩu nam nữ này đã sớm lén thông đồng với nhau, cô đúng là mắt mù 5 năm.

“Bác sĩ Lục, cô đừng khổ sở, cô là người tốt.

” Sợ bác sĩ Lục nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, bảo vệ Tiểu Từ nhanh chóng trấn an cô.

“Không sao, bên tôi còn có chút việc, nên đi trước, đừng nói với người khác hôm nay tôi từng trở về, chuyện này cảm ơn cậu, Tiểu Từ.

Hôm nào rảnh tôi sẽ mời cậu ăn bữa cơm, bánh bông lan này cậu cầm ăn đi.

” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì vội vã rời đi.

Còn làm sinh nhật cho tên khốn nạn kia cái rắm.

Cô vẫy xe ở ven đường, ngoài ra gọi điện thoại hẹn học trưởng của mình, là một người đam mê nghiên cứu y học, hai người hẹn gặp ở quán cà phê trong trung tâm thành phố.

“Cho em.

” Tuy không biết cô cần loại thuốc kia làm gì, nhưng Hứa Nhạc vẫn cho.

Đồng thời còn không quên dặn dò cô một lần đừng dùng quá nhiều, sẽ ra mạng người.

Đây là thuốc mới nhất anh ta phát minh ra có thể khiến nam giới bị rối loạn chức năng tình d*c, nói theo cách của người thường, chính là thuốc có thể khiến phương diện đó của người đàn ông hoàn toàn phế đi, nhưng mà nó còn chưa tiến hành thí nghiệm lâm sàng.

Cho dù thuốc này được thông qua, có lẽ cũng không được đưa ra thị trường, chẳng qua Hứa Nhạc vì thỏa mãn nghiên cứu khoa học của mình nên nghiên cứu ra mà thôi.

Dù sao trên đời này cặn bã nhiều không đếm xuể.

“Vâng, cảm ơn học trưởng.

” Lục Hướng Noãn nhấp một ngụm cà phê, nhìn lọ thuốc viên trong tay, đôi mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Các người bất nhân, vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa.

“Tính toán khi nào kết hôn với tên kia.

” Hứa Nhạc cảm thấy học muội trước mặt không thích hợp lắm, nhưng mà anh ta không biết lạ chỗ nào.

“Không kết hôn.

”“Có chuyện gì thế, tên kia bắt nạt em à.

” Hứa Nhạc nhíu mày nói, người bên cạnh luôn nói Lâm Hạo là bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu, nhưng mà anh ta chướng mắt tên ăn cơm nhão đó.

Không biết có phải đầu Lục Hướng Noãn bị nước vào hay không, lại thích thể loại như vậy, hiện giờ đợi 5 năm cũng không có kết quả.

Dưới cái nhìn của anh ta nên chia tay, học muội Lục Hướng Noãn đáng được người càng tốt hơn, luôn lãng phí thời gian trên người rác rưởi làm gì.

“Anh ta ngoại tình.

” Giống như chuyện này không liên quan tới cô, Lục Hướng Noãn bình tĩnh nói.

“Mẹ kiếp, người phụ nữ kia là ai.

” Hứa Nhạc nghe xong, tức tới mức đứng bật dậy.

“Vương Thuần Nhiên.

”“Bạn thân trà xanh kia của em ư?” Nghĩ một lúc lâu, Hứa Nhạc mới nhớ tới Vương Thuần Nhiên.

“Ừm.

” Lục Hướng Noãn nói xong thì mở video quay được cho anh ta xem.

Hứa Nhạc chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy đôi mắt không sạch sẽ.

.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...