【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên Nữ
Chương 7: Trăm Hoa Đua Nở
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên cô ấy nghe được một tiếng kêu sợ hãi.Hai chị em dâu bị dọa tới run lên, ngơ ngác liếc nhau sau đó chạy nhanh ra phía ngoài.Tiếng hô vừa rồi rõ ràng là của chồng hai người, là giọng của Lý Trị Quốc và Lý Trị Phú!Đã có chuyện gì xảy ra?Trong nhà có ba anh em, ngoại trừ em ba còn như đứa trẻ chưa lớn, anh cả và em hai vẫn luôn trầm ổn.Bỗng nhiên hai người hốt hoảng la to hệt như bị dọa choáng váng khiến những người khác trong nhà đều hoảng sợ, còn tưởng đã có đại sự gì xảy ra.Cùng chạy ra với Triệu Phượng Tiên, Tiền Xuân Nga còn có ông Lý.Ông ấy chạy ra từ trong nhà chính, còn chưa thấy rõ xung quanh đã thở phì phì giáo huấn.“Gào cái gì mà gào! Dọa tới cháu tôi xem tôi có…” Ông Lý còn chưa dứt lời đã đột ngột trừng to hai mắt, hệt như đã thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.“Cha, cha, cha xem, xem này…” Lý Trị Quốc nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy chỉ chỉ biến hóa trong viện.Thân là con cả, hắn cũng từng theo cha tới huyện thành, cũng có thể tính là hiểu biết nhiều, là người lớn gan nhất trong số các anh em.Nhưng giờ phút này hắn cũng bị dọa sợ không nhẹ, ngay cả nói chuyện cũng không đầy đủ lưu loát.Lý Trị Phú còn kém hắn, sau khi hét lên sợ hãi đã choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa như nghiêng trời lệch đất xung quanh.Mà hai chị em dâu Triệu Phượng Tiên cùng với Tiền Xuân Nga lại đã sớm ngốc trệ ra đó.“Ông trời của tôi ơi ---” Tiền Xuân Nga vô thức nỉ non một tiếng.Trận mưa to vừa rồi không biết đã ngừng từ lúc nào, bầu trời đêm trong như mới được gột rửa, trăng tròn và sao sáng chiếu rọi mặt đất sáng như ban ngày.Vốn là trời đêm, nên vạn vật tĩnh lặng, nhưng trong không khí lại truyền tới tiếng sột soạt sột soạt, khiến người ta có thể nghe rõ tiếng cỏ cây sinh trưởng, đóa hoa nở rộ.Chỉ thấy trên mặt đất mới vừa bị nước mưa thấm ướt đang mọc đầy cây xanh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.Đám người lão Lý tận mắt nhìn thấy bụi cỏ mọc lên từ dưới đất, vốn còn đang non mơn mởn, chỉ chớp mắt sau đã bắt đầu nở hoa, đủ loại màu sắc phấp phới theo gió.Ngay cả cái cây sớm đã khô quắt dưới tường viện cũng mau chóng vươn cao, chỉ chớp mắt đã cao chừng một người bình thường, trên đỉnh còn mọc ra một đóa hoa…Chỉ trong chốc lát, tiểu viện nhà nông từng xám xịt trống trơn đã biến thành một dáng vẻ khác.Đầy vườn xuân sắc, hoa cỏ xanh biếc, muôn hồng nghìn tía, cơn gió thổi qua cuốn theo mùi hoa thơm ngát tràn vào trong mũi.“Này, này…” Lý Trị Dân hoảng sợ nhìn biến hóa to lớn của tiểu viện sau khi con mình ra đời, vô thức lùi về sau một bước, bị vướng phải ngạch cửa ngã bệch xuống đất.“Mẹ! Mẹ! Mẹ mau ra đây nhìn này, nhà mình có quỷ!” Lý Trị Dân vừa hét to vừa bò vội vào trong nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương