Một tấm bản đồ đất nước chính là lựa chọn tốt nhất.
Vừa hay ông chủ hiệu sách này cũng là một người uyên bác, thấy Đỗ Minh Nguyệt có hứng thú với tấm bản đồ như vậy, còn chủ động nói cho cô biết những vùng ông từng đi qua hoặc có biết đến.
“...Cô gái à, cô đừng thấy hòn đảo XX tên gọi không kêu, nhìn vào thấy không đắc địa, nhưng tôi nói cô hay, nơi đó cực kỳ tốt đấy!”
“Con rể tôi là lính trên đảo ấy, cứ đến năm mới là gửi về cho nhà tôi bao la hải sản. Có con gì mà có tám cái chân, bự khủng luôn, chắc cô chưa từng thấy. Còn có cá đao cá đuôi gì đó dài cực kỳ, dài như rắn vậy đó!”
Ông chủ hăng say kể về những cuộc sống mới lạ mà người dẫn nơi đây có khi chưa từng nghe qua, khiến Đỗ Minh Nguyệt mê mẩn lắng nghe.
Cô còn tưởng thế giới này tài nguyên hạn hẹp, sẽ có nhiều phẩm vật cô muốn nhưng không thể kiếm thấy, thật không nghĩ đến còn có bất ngờ này!
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn hòn đảo xíu xiu trên bản đồ, đảo XX phải không, nhớ kỹ rồi.
Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ đến đó ngao du một chuyến!
Sau khi trò chuyện say sưa với ông chủ tiệm cả buổi trời, Đỗ Minh Nguyệt nhìn qua thấy thời gian đã điểm 1 giờ, mới xoay người đi về.
Về tới nhà lại không có một bóng người, Lâm Tiểu Soái không biết lại biến đi đâu rồi, còn Chu Cầm chắc cũng đã xong bữa trưa quay lại làm việc rồi.
Nhưng trước khi đi bà ta có để lại một tờ giấy trên bàn, trên đó ghi tên mấy món ăn.
Cái này là đang order Đỗ Minh Nguyệt làm bữa tối sao?
Đỗ Minh Nguyệt bật cười thành tiếng, rồi đặt lại tờ giấy đúng như vị trí ban ban đầu, vờ như không thấy.
Muốn ăn đồ cô nấu à, còn lâu!
Khoan khoái tận hưởng một bữa trưa thịnh soạn, còn chưa tới 2 giờ, Đỗ Minh Nguyệt đi luôn lên lầu đánh một giấc trưa.
Cùng lúc đó, nhà họ Đỗ cách đó ngàn dặm…
Không khí ảm đạm bao trùm nhà họ Đỗ suốt mấy ngày nay.
Có ai nghĩ được con gái ba họ nuôi nấng bấy lâu nay lại không phải là con ruột, mà là do năm đó ẵm nhầm ở bệnh viện trong thị trấn.!
Còn nực cười hơn cả, người phát hiện ra chuyện này không ai khác, lại chính là cô ba nhà họ Đỗ, Đỗ Thi Thi!
Chuyện này nói ra đúng thật là kỳ quái, như chuyện mấy ngày trước cô ba Đỗ Thi Thi bỗng nhiên ngã bệnh hôn mê, rất nhanh sau đó đã hồi tỉnh, tỉnh dậy thì liền làm loạn lên đòi đi Hải Thị.
Hải Thị là nơi nào chứ. Đỗ Kiến Quốc, người cha nhà Đỗ, còn chưa từng đi qua, cô con gái bé bỏng mới 18 tuổi lại khăng khăng đòi đi, trong nhà ai lại đồng ý?
Cả nhà lần lượt khuyên can cô ta, đều không có tác dụng, cuối cùng Đỗ Thi Thi vẫn quyết định tìm cách đi đến đó.
Đem theo một chút hầu bao, cô ta còn cắp thêm con dấu trong phòng cha mình, đội trưởng Đỗ Kiến Quốc, từ mình đóng dấu chứng nhận, âm thầm chạy đến Hải Thị!
Nếu không phải ba ngày sau đó cô ta đã tự mình trở về, nhà họ Đỗ có khi phải lật tung cả cái trấn này lên rồi!
Cả nhà họ Đỗ đều cảm thấy hành động lần này của Đỗ Thi Thi thật quá thiếu suy nghĩ. Lúc cô ta về đến, họ còn đang định răn đe một trận, kết quả lại bị Đỗ Thi Thi vội chặn trước bằng một tin sét đánh: Cô ta không phải con gái ruột nhà Đỗ bọn họ, trong phòng sinh năm đó họ đã bế nhầm, là con của cặp vợ chồng giường bên cạnh, lần đó họ từ Hải Thị đến thị trấn này công tác.
Tin tức này đối với nhà họ Đỗ không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Suy cho cùng ba đời tổ tông nhà họ cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái là Đỗ Thi Thi này thôi!
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 20
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương