Đừng nói đến Đỗ Kiến Quốc với Đỗ Vũ Kỳ, ngay cả Đỗ Thi Thi cũng sợ ngây người rồi.
Minh Nguyệt còn có cả vị hôn phu ư?
Chỉ là hai người Đỗ Kiến Quốc bọn họ lại càng lo lắng nhiều hơn, vì tuổi Minh Nguyệt còn nhỏ vậy, hôn sự này có phù hợp hay không đây.
Sự chú ý của Đỗ Thi Thi thì đã hoàn toàn dừng lại ở một câu “phu nhân của trưởng xưởng Vương” kia rồi.
Nói cách khác, vị hôn phu của Lâm Minh Nguyệt này là con trai trưởng xưởng!
Đỗ Thi Thi trợn to hai mắt, ngọn lửa ngưỡng mộ và ghen tị trong lòng cô ta lại một lần nữa hừng hực cháy lên!
Cô dựa vào cái gì chứ!
Chiếm đoạt cuộc sống mười mấy năm qua của cô ta thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn thêm cả vị hôn phu có điều kiện tốt đến vậy!
Hôn sự này rõ ràng thuộc về nhà họ Lâm bọn họ, phải thuộc về con gái ruột là cô ta!
Kiếp trước cô ta đi theo bạn trai chịu khổ đủ rồi, vốn định nhân cơ hội sống lại này sẽ tự mình phấn đấu đổi đời, nào ngờ bây giờ bỗng nhiên xuất hiện cho cô ta một con đường tắt —— gả cho thiếu gia trưởng xưởng!
Cho dù là ở đời sau thì chức vị trưởng xưởng cũng vẫn tương đối cao, một vị trưởng xưởng của một cái xưởng nhỏ thôi cũng có thể là triệu phú rồi, chứ đừng nhắc đến thời này.
Tuy nói rằng những năm đầu này thu nhập của trưởng xưởng không thể nào cao như đời sau được, nhưng ở thời đại này cũng đã coi là thu nhập rất cao đối đám người này rồi, chưa kể với thân thế địa vị đó thì mối quan hệ phải nói là vô cùng rộng lớn!
Chỉ cần cô ta gả vào nhà trưởng xưởng, như vậy thì không phải càng có thêm trợ lực mạnh mẽ hơn nữa sao?
Thậm chí nếu như cô ta không muốn quá vất vả, hoàn toàn có thể an tâm mà làm con dâu trưởng xưởng nhàn nhã sống qua ngày cũng được, dù sao thì cuộc sống ở nhà trưởng xưởng chắc chắn sẽ không đến nỗi tệ.
Chỉ vỏn vẹn có mấy giây, Đỗ Thi Thi đã suy tính kỹ, bản thân nhất định muốn giành được mối hôn sự này.
Cô ta nhìn phu nhân xưởng trưởng, trước khi Đỗ Minh Nguyệt kịp nói gì thì cô ta đã mau chóng giải thích: “Dì à, là như thế này, cháu và Đỗ Minh Nguyệt 18 năm trước đã bị bế nhầm ở bệnh viện, cháu mới chính là con gái của nhà họ Lâm, mà thân phận của cháu và cô ấy bị hoán đổi rồi, vậy nên bây giờ bọn cháu phải nhận lại cha mẹ mình.”
Đỗ Thi Thi ở kiếp trước từng làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, biết được rằng thứ mà những người giàu có đó để tâm nhất chính là thân phận.
Một người là con gái thực sự của một gia đình cán bộ, một người lại là cô gái thôn quê giả mạo, bà ta sẽ chọn là con dâu của mình, đáp án nhìn qua là biết.
Đỗ Thi Thi nhắc lại rõ ràng thân phận của mình và Đỗ Minh Nguyệt, vốn tưởng sẽ được thấy ánh mắt bất ngờ của phu nhân, nào ngờ bà ta chỉ nhìn lướt cô ta một cái, mất kiên nhẫn nói.
“Ai hỏi điều này đâu chứ, tôi muốn biết là Minh Nguyệt có về lại quê hay không!”
Đỗ Thi Thi đơ cứng người, xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Cũng may lúc này mọi sự chú ý của mọi người đều hướng về Đỗ Minh Nguyệt, nên không nhận ra vẻ khó xử của cô ta.
Mà Đỗ Minh Nguyệt, đứng trước câu chất vấn của phu nhân xưởng trưởng, tự nhiên lại bày ra dáng vẻ do dự không thôi.
“Dì Cung, cháu cũng không biết nữa...mẹ cháu nói đợi đến tối cha tan làm về rồi mọi người mới bàn bạc chuyện này...”
May là cả nhà xưởng trưởng Vương sớm đã biết “Lâm Minh Nguyệt” là người không có chính kiến, nghe xong thì không hề tức giận, chỉ là trong lòng có chút bực dọc, cảm thấy cái nhà họ Lâm này sao ngày nào cũng nhiều chuyện vớ vẩn thế này chứ!
“Được, đợi đến khi Lâm Đông Thuận tan làm dì sẽ qua lại, tới lúc đó chúng ta cùng nhau nói chuyện!”
Bà ta muốn nghe xem lời nói của bọn họ sẽ dẫn đến kết quả như thế nào!
Nói xong, phu nhân xưởng trưởng ít nhiều cũng có chút lo lắng về chuyện hai người nhà họ Đỗ trước mặt liệu có thuyết phục được Minh Nguyệt về nhà cùng họ không, liền ẩn ý nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt à, anh Tranh Lượng của con và dì Cung đối với con như thế nào bình thường mắt thường cũng có thể nhìn ra được, cả nhà chúng ta đều chỉ đợi con về nhà làm dâu thôi đó.”
“Nhà chúng ta chỉ có Tranh Lượng là đứa con trai duy nhất này thôi, nó được sống hạnh phúc, hai vợ chồng dì mới yên tâm, thế nên dì cũng không yêu cầu gì nhiều ở hai đứa, chỉ cần hai vợ chồng con vui vẻ mà sống là được rồi, có gì khó khăn cứ trực tiếp nói với dì Cung và chú Vương, chúng ta đều sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ hai đứa, biết chưa?”
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 34
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương