Có được tấm bằng đại học rồi thì có thể dễ dàng lên chức cán bộ, như này chẳng phải tốt hơn vào nhà máy làm công sao!
Bởi vậy hai người nhà Lâm quyết tâm phải cho con trai lên đại học kỳ được!
Mặc dù không thể đi cửa trước, nhưng may thay có cô con gái khuôn mặt xinh đẹp, con trai nhà họ Vương cũng thích con bé, vậy nên chuyện này đã được giải quyết gọn lẹ rồi.
Do đó hôn sự này về cơ bản chính là bán con gái đổi lấy tiền đồ cho con trai đấy!
Thứ cha mẹ thất đức gì thế này!
Đỗ Minh Nguyệt sau khi thông hiểu mọi chuyện, bất giác dâng trào cảm giác khinh bỉ tất cả người nhà họ Lâm.
Về vị hôn phu Vương Tranh Lượng kia?
Người ngoài đều nghĩ anh ta là cậu ấm của giám đốc, cũng lớn lên là một người hiền tài, có học thức, lịch thiệp, là một bến bờ bao người ao ước.
Nhưng xét về cách thái độ giữa thân xác này và Vương Tranh Lượng, Đỗ Minh Nguyệt dễ dàng nhận ra gã đó thật chất chỉ là một gã vô dụng thối nát trong cái vỏ bọc hào nhoáng, không những vậy, còn háo sắc nữa!
Có cơ hội thì liền động tay động chân với cơ thể này, sờ sờ mó mó, thậm chí còn dụ dỗ cô về nhà anh ta nhân lúc nhà vắng người.
Cũng may chủ thân xác này nhút nhát, trong lòng càng sinh phòng bị, lần nào cũng trốn tránh, từ chối, như vậy mới không để Vương Tranh Lượng đạt được mục đích!
Xung quanh toàn là cạm bẫy, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi thở dài.
Nhưng cũng may có một lối rẽ, mấy ngày trước bỗng nhiên có một cô gái đến trước cửa bảo rằng cô ta mới chính là con gái ruột nhà họ Lâm, năm ấy cô và “Lâm Minh Nguyệt” thực ra đã bị bế nhầm trong phòng sinh, khoan bàn tới chuyện làm sao cô biết, nhưng Đỗ Minh Nguyệt nhớ lại vẻ ngoài của “Đỗ Thi Thi” lúc đó, vẻ ngoài đó so với Chu Cầm trông y khuôn, mối quan hệ ruột thịt này chắc chắn không thể chối cãi rồi!
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, bế nhầm thì cứ đổi lại là đúng rồi, dù gì cái nhà họ Lâm này chẳng xem “Đỗ Minh Nguyệt” là người nhà, mà là một bảo mẫu miễn phí và công cụ đổi tiền đồ thôi!
Nhưng dù cô nghĩ vậy, chủ thân xác này “Lâm Minh Nguyệt” lại không có cùng suy nghĩ, cho rằng đây là sét đánh giữa trời quang, nên từ lúc đó đến giờ luôn cảm thấy buồn rầu, thương đau tích tụ trong lòng, và rồi trong vòng 3 tiếng đồng hồ trước đó quá đau buồn mà ra đi rồi.
Trước tình thế này, Đỗ Minh Nguyệt chỉ đành thở dài bất lực, cô gái này thật quá cảm tính rồi, hy vọng kiếp sau cô ấy có thể đầu thai đến một cuộc sống tốt đẹp.
Còn Đỗ Minh Nguyệt sau khi thấu hiểu đầu đuôi câu chuyện, rất nhanh đã chấp nhận thân phận mới của mình.
Dù sao đối với cô mà nói, đây chắc chắn là một mạng tặng thêm, có thể sống tiếp đã là tốt lắm rồi.
Chỉ có điều, có lẽ “Lâm Minh Nguyệt” trước khi ra đi đã khóc quá nhiều, cơ thể bị mất nước, nên Đỗ Minh Nguyệt mới phải mò mẫm trong bóng tối ra ngoài rót nước vào lúc rạng sáng.
Kết quả không ngờ là trong lúc uống nước xong trở về phòng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai ông bà nhà Lâm.
Phải mà hai người họ thật tình luyến tiếc đứa con gái đã nuôi mười mấy năm này, Đỗ Minh Nguyệt có thể vì chủ thân xác này mà cảm thấy vui trong lòng.
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương