Mà Đỗ Minh Nguyệt sau khi lên lầu thì chưa tới nửa giờ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, dù sao đồ của chủ nhân cơ thể này thật sự là quá ít đi.
Quần áo của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa cũng chỉ có hai bộ.
Đồ trang sức và đồ trang điểm căn bản là không có thứ gì, thậm chí đến cả một hộp dầu ngao chỉ có giá 9 tệ cũng không có.
Nếu không phải nguyên thân có một chiếc váy thì chẳng ai có thể tin nổi đây lại là hành lý của một cô gái.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, thu dọn hết mọi thứ, cũng không sợ đám người Chu Cầm sẽ đến kiểm tra.
Dù sao thì bọn họ cũng biết trong phòng nguyên thân chẳng có món đồ nào đắt tiền.
Sau khi thu dọn hành lý xong rồi thì cô nằm ở trên giường.
Tính toán bản thân đã lấy được 30 tệ từ Lâm Tiểu Soái, phát hiện còn lâu mới tích được đủ tiền.
Hôm nay cô cũng đã nhìn thấy tình cảnh của nhà họ Đỗ.
Bọn họ ăn mặc cũng tương đối giản dị, chắc cũng không phải là giàu có gì.
Nhưng cũng may là tính tình của cha và anh cả lại không tệ.
Nếu đã như vậy thì Đỗ Minh Nguyệt cũng không có ý định giữ khoảng cách với bọn họ làm gì.
Cho nên sau này đến lúc cô tiêu tiền cũng sẽ không tránh mặt người nhà họ Đỗ, cũng có nghĩa là cô sẽ không chỉ dùng số tiền đó cho mỗi một mình cô.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy phải moi thêm nhiều tiền hơn từ nhà họ Lâm mới được.
Vừa hay ngày mai phải đi đến văn phòng khu phố, mà Chu Cầm cũng làm việc ở chỗ đó.
Đây chẳng phải là một cơ hội rất tốt sao?
Nhìn xem cô sẽ bòn rút của đám người Chu Cầm đó như thế nào!
Sáng hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong xuôi rồi thì xuống lầu.
Nhưng lại thấy Lâm Đông Thuận giờ này đáng lẽ đã phải đi làm vậy mà vẫn còn ở nhà.
Cô nhìn đồng hồ treo tường một cái, đã 8h30 rồi, cũng qua giờ làm việc của ông ta từ lâu.
Dường như nhìn thấu được sự hoài nghi của Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Đông Thuận cười hiền từ với cô một tiếng, giải thích: “Minh Nguyệt, hôm nay là ngày con trở về sống với nhà họ Đỗ, cho nên cha cố ý xin nghỉ nửa ngày để tiễn con.”
Còn Chu Cầm thì không cần phải xin nghỉ làm gì.
Dù sao thì một lát nữa Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể gặp mặt bà ta khi cô đến văn phòng khu phố để xử lí vấn đề hộ khẩu.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thế thì lộ ra vẻ mặt được cưng mà sợ.
“Cảm ơn cha.”
Lâm Đông Thuận giả bộ nhìn cô với vẻ trách cứ: “Chúng ta là người một nhà, nói mấy lời khách sao như vậy làm gì.”
“Đồ ăn sáng ở trên bàn đấy, là Thi Thi đã dậy sớm làm, vừa mới nãy nó đã đi đến văn phòng khu phố cùng với mẹ con rồi, con nhanh ăn sáng cho xong đi rồi chúng ta cùng đến văn phòng khu phố luôn.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, cô nhanh chóng ăn xong bữa ăn sáng.
Sau đó xách đồ đi đến văn phòng khu phố cùng với Lâm Đông Thuận.
Đường đến văn phòng khu phố cũng cùng đường đến chỗ Đỗ Kiến Quốc nên Đỗ Minh Nguyệt cũng không sợ hai bên sẽ lạc nhau.
Chỉ là khi đặt chân tới văn phòng khu phố, cô chợt nhận ra hôm nay ngoài cửa văn phòng lại sôi nổi lạ thường.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn kĩ, ngay lập tức cảm thấy vui mừng.
Nguồn cơn của cảnh tượng náo nhiệt này không ai khác lại chính là mấy bà thím thích hóng chuyện.
Có lẽ là biết hôm nay bọn cô phải đến văn phòng khu phố để thay đổi hộ khẩu.
Cho nên tụ tập với nhau chạy đến hóng chuyện đây mà.
Chẳng lẽ đến cả ông trời cũng đang đứng về phía cô?
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 50
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương