Ngay lúc đó Đỗ Kiến Quốc cũng ra mặt, mặt đầy nghiêm túc nhìn Lâm Tiểu Soái
“Cậu bạn này, mặc dù con là học sinh, nhưng ở trường học cũng không nên chỉ chăm chăm vào việc tiếp thu kiến thức mà hãy học cả các quy tắc lễ nghĩa nữa, như vậy thì sau này mới có thể trở thành một công dân tốt của đất nước.”
Lâm Tiểu Soái đột nhiên bị dạy dỗ như vậy, lập tức muốn nổi cơn tam bành.
Có điều khi cậu ta nhìn thấy Đỗ Kiến Quốc cao hơn mình đến một cái đầu, lại còn quanh năm làm ruộng nên trông cánh tay ông cũng to lớn hơn cậu ta một vòng, do đó mà cậu ta chỉ sững sờ, cũng không dám tức giận với ông nữa.
Lại nhìn qua cô Lý đang nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt khinh thường kia, mặc dù cậu ta chưa từng nói chuyện với bà dì này bao giờ, nhưng cũng đã nghe qua uy danh của bà không ít, nếu như ầm ỉ một trận thì căn bản cậu ta không phải là đối thủ của bà.
Cuối cùng cậu ta chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Lâm Thi Thi, đen mặt lại mà trách móc: “Chị bị mù à, nhìn thấy tôi bị bắt nạt mà cũng không biết giúp!”
Đỗ Minh Nguyệt đã không còn là người nhà họ Lâm nên cậu ta cũng không thể ức h.i.ế.p được nữa, vậy thì cậu ta dạy dỗ người đã thành người nhà họ Lâm là được chứ gì!
Lâm Thi Thi bị tiếng quát này của Lâm Tiểu Soái làm cho hết hồn, thằng nhóc này bị điên rồi, nổi giận với cô ta làm gì chứ.
Lâm Thi Thi chỉ cảm thấy khó hiểu.
Tuy cô ta sống ở dưới quê từ bé đến lớn, nhưng ở nhà họ Đỗ thì lại được đối đãi y như công chúa vậy, cho tới nay cũng chưa có ai dám nói mấy lời như vậy với cô ta bao giờ.
Thậm chí ngay cả em trai út ở nhà họ Đỗ là Đỗ Thiên Long kia cũng phải lấy lòng cô ta, làm gì có chuyện cô ta bị mắng như vậy bao giờ.
Lâm Thi Thi cắn môi đè xuống sự khó chịu trong lòng, miễn cưỡng cười một cái với Lâm Tiểu Soái.
“Tiểu Soái, vừa nãy dì Lý và cha Đỗ nói đúng đấy, sau này em cũng nên sửa lại tính tình cho...” phù hợp một chút.
“Chị còn gọi ông ta là cha? Chị rõ ràng một chút đi, chị là người nhà họ Lâm đó! Còn dám ở nhà họ Lâm này gọi người khác là cha sao, chị thích bọn họ như vậy, có giỏi thì đi theo bọn họ luôn đi!”
Lời này của Lâm Tiểu Soái có thể nói là không chừa lại chút mặt mũi nào cho Lâm Thi Thi cả, những người ở đây nghe thấy cũng đều không khỏi nhíu mày, chỉ có mỗi Đỗ Minh Nguyệt là không có phản ứng gì.
Dù sao chủ nhân của cơ thể này cũng đã sống như vậy suốt mười mấy năm rồi, nếu như cô chỉ mới nghe có mấy câu mà đã không chịu nổi thì sau này còn chống đỡ kiểu gì?
Lâm Thi Thi hoàn toàn không nghĩ tới tính tình của cậu em ruột Lâm Tiểu Soái sẽ là như vậy, mặc dù tối qua lúc ăn cơm cô ta cũng đã mơ hồ nhận thấy sự cưng chiều của Lâm Đông Thuận và Chu Cầm dành cho Lâm Tiểu Soái rồi, dù sao thời đại này người ta vẫn còn trọng nam khinh nữ nên cô ta vẫn có thể hiểu được.
Nhưng cô ta cũng không ngờ cậu ta lại được dung túng đến mức này, ngay cả tính nết cũng thật vặn vẹo.
Lâm Thi Thi mím chặt môi lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Soái.
Lâm Tiểu Soái cũng chẳng sợ gì cô ta.
Ở trong nhà bọn họ, không cần biết là chị gái hay là em gái gì hết, chỉ cần là con gái thì đều phải nghe theo lời cậu ta!
Huống chi người trước mặt này cũng chỉ vừa mới được nhận về, trừ dòng m.á.u chảy trong người ra thì cũng chẳng có quan hệ gì với nhà bọn họ cả, vậy mà còn dám nổi giận với cậu ta sao?
Cậu ta mà tức giận thì coi chừng cậu ta bảo cha mẹ đuổi đi đấy!
Sau khi trút giận lên người Lâm Thi Thi rồi, Lâm Tiểu Soái lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không thèm để ý tới đám người phiền phức dưới lầu này nữa mà xoay người bước thẳng lên lầu.
Còn cái quà tặng gì đó, cậu ta nghĩ chắc có lẽ là quà cho dì Lý hay người nào đó mà thôi.
Làm gì có chuyện cha mẹ sẽ tặng quà cho “Lâm Minh Nguyệt” chứ?
Cười c.h.ế.t mất, chị ta sống ở nhà bọn họ chẳng khác gì người làm trong nhà, bình thường không bị mắng đã là tốt lắm rồi, cha mẹ mà tặng quà cho chị ta sao, chỉ có thể là nằm mơ ban ngày mà thôi!
Trước khi quay người bỏ đi, Lâm Tiểu Soái không nhịn được mà khinh bỉ nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, kết quả vừa mới nhìn sang thì bị Đỗ Kiến Quốc nghiêm mặt chặn lại.
Toàn thân Lâm Tiểu Soái run lên một cái, y như con chuột bị một con mèo để mắt tới mà vội vàng bước nhanh lên lầu.
Lâm Tiểu Soái vừa đi, đám người cô Lý lập tức công khai nói xấu cậu ta ngay.
Nói cậu ta bình thường rất dốt nát, cả ngày chỉ biết trốn học rồi rong chơi lêu lỏng bên ngoài, đã vậy vợ chồng Lâm Đông Thuận và Chu Cầm lại còn răm rắp nghe theo thằng con trai út này, quả thực không còn gì để nói.
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 57
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương