Xúc cảm mềm mại ở lòng bàn tay bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt Vương Tranh Lượng cũng cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Sau đó nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của Lâm Thi Thi, nụ cười trên mặt hắn lại càng trở nên xán lạn.
“Em không sao là tốt rồi, tôi thấy em có hơi lạ mặt, đây là lần đầu tiên em đến Đại học Hải Thị phải không, hay là để anh dẫn em đi tham quan một chút?”
Lâm Thi Thi ngại ngùng nhìn hắn.
“Vậy cũng được, cảm ơn anh, thật ra hôm nay em đến đây là để nói xin lỗi với một người.”
Lâm Thi Thi nói xong thì ủ rũ cúi đầu, khổ sở cười một tiếng.
Mặc dù vẻ ngoài của cô ta không được xem là đẹp lộng lẫy mê người, nhưng bộ dáng cau mày lúc này lại có thể làm cho người khác mến thương.
Hơn nữa vừa rồi cô ta làm bộ dáng e thẹn như vậy, càng khiến cho Vương Tranh Lượng nghĩ rằng cô ta có tính tình ngây thơ dễ nắm bắt, cho nên hắn càng ân cần dò hỏi: “Em muốn tìm ai, có cần anh tìm giúp không.”
Nghe vậy, đầu tiên là Lâm Thi Thi khen ngợi một câu “Anh thật là tốt”, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói.
“Thật ra thì em đến để xin lỗi vị hôn phu của em gái, haizz, em gái em không muốn kết hôn với vị hôn phu đó, cho nên từ hôn, nhưng vị hôn phu của em ấy vẫn chưa biết chuyện này, cho nên em muốn thay em ấy đến xin lỗi.”
“Tại sao cô ta không tự đến?” Vương Tranh Lượng cũng không biết người Lâm Thi Thi đang nhắc đến là hắn, nghe vậy chỉ thấy cô em gái nào đó của Lâm Thi Thi thật là vô trách nhiệm.
Lâm Thi Thi muốn nói lại thôi, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
“Thật ra quan hệ của em và em ấy có hơi phức tạp một chút, hai người bọn em lúc nhỏ đã bị ôm nhầm, gần đây em mới từ quê tìm về, mà lúc này em ấy đã đi theo cha ruột của mình rồi, không thể nào tìm gặp vị hôn phu để nói xin lỗi được, cho nên em nghĩ mình nên nói một tiếng với vị hôn phu của em ấy.”
“Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là do em ấy quyết định lúc còn ở nhà, bây giờ em ấy đi rồi, nhà em cũng phải chịu trách nhiệm, với lại hôn phu của em ấy vẫn còn chưa biết chuyện gì cả, trong lòng em cũng cảm thấy rất áy náy, tự nghĩ có phải là do em trở về nên mới khiến cho bọn họ không thể kết hôn với nhau hay không, haizz...”
Vừa nói cô ta vừa rơi nước mắt, cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Vương Tranh Lượng lại không ngờ cô gái này có thân phận phức tạp như vậy, nói cách khác cô ta lớn lên ở dưới quê, nhưng vẫn trổ mã thành dáng vẻ xinh đẹp thế này, tính cách cũng thùy mị duyên dáng, quả thật là một cô gái tốt.
Lại nhìn sang cô gái kia vì bị ôm nhầm mà được cưu chiếm thước sào (chim cưu ở tổ chim thước), đã vậy khi tìm được cha mẹ ruột rồi cũng không thèm quan tâm gì nữa mà phủi m.ô.n.g rời đi như vậy, để cho Lâm Thi Thi người ta phải vội vàng đi thu dọn tàn cuộc.
Người này đúng là không những ích kỉ mà còn mặt dày nữa, thật đáng khinh!
Vương tiểu soái càng lúc càng chán ghét cái cô em nào đó của Lâm Thi Thi.
Hơn nữa lúc này nghe thấy Lâm Thi Thi nhận lấy mọi lỗi lầm về phía mình rồi tự trách buồn bã thảm thương như vậy lại càng cảm thấy xót thương, hận không thể tự mình đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta.
“Sao em lại xin lỗi chứ, cũng đâu phải là em gây ra lỗi lầm, mà là cái người bị ôm nhầm với em kìa! Cô ta có thể mặt dày nói đi là đi, cũng không biết nghĩ đến cảm xúc của người khác, em lại còn ngốc nghếch đến đây nói xin lỗi giúp cho cô ta nữa, haizz em đúng là quá hiền lành rồi!”
“Hơn nữa năm đó bị ôm nhầm cũng đâu phải là lỗi của em, em vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi, bây giờ trong nhà đã tìm được em, đương nhiên em phải trở về với người nhà của mình rồi!”
“Còn cái loại con gái không có mặt mũi kia thì làm gì có đàn ông nào thích chứ, trừ khi vị hôn phu của cô ta bị mù mắt mới có thể không trách cô ta mà lại đi trách em thôi!”
“Anh nói này, có thể vị hôn phu của cô ta từ lâu cũng đã không muốn kết hôn với cô ta rồi, nói không chừng em còn giúp cho hắn nữa đấy, cho nên em cũng đừng tự trách làm gì, nếu một lát nữa hắn dám trách mắng em thì anh sẽ giúp em dạy cho hắn một bài học!”
Vương Tranh Lượng sau khi ôm một bụng tức rồi xổ một tràng, trong lòng hắn cũng bắt đầu dấy lên sự nghi hoặc.
Sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện ôm nhầm con thế nhỉ.
Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đến Hải Đảo
Chương 66
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương