Thập Niên 70: Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 13: Cắt Tóc



"Nếu con không muốn ăn kẹo thì có thể đi ra ngoài." Cô đã sớm nhìn ra mấy đứa con trai thèm ăn, kẹo trong siêu thị không gian của cô có rất nhiều.

Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa hiểu tính cách mẹ mình, mua kẹo về ăn một chút cũng không kỳ quái, muốn nói kỳ quái thì là mẹ cuối cùng cũng chịu chia một chút cho bọn nó ăn, bọn nó lớn như vậy cũng chỉ ăn được một, hai lần.

Đi ra ngoài cầm theo một bọc kẹo, ba đứa con trai mỗi người hai viên. Triệu Tam Oa đã hai tuổi, mọc mấy cái răng cửa, có thể tự mình cầm lấy gặm.

Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa bận đem kẹo bỏ vào trong miệng, không bao lâu liền gặm xong rồi. Hai đứa nhóc gặm xong lại nhìn Triệu Tam Oa còn đang từ từ gặm, cặp mắt phát ra ánh sáng, nhịn không ăn cái kẹo trên tay mình.

Lạc Khả Khả nhìn bọn chúng, cũng biết trong lòng bọn chúng muốn làm gì, "Mỗi người các con đều nhiều như nhau, ăn hết thì thôi, ai dám cướp thì sau này cũng không chia cho người đó nữa."

Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa nghe xong thì ý nghĩ mới vừa dâng lên nhất thời dập tắt, trong đầu nghĩ cái này không được, không thể bởi vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

"Mẹ, con chắc chắn sẽ không cướp đồ ăn với em, con đang nhìn em trai, sợ nó bị sặc." Triệu Nhị Oa vẻ mặt vô tội, chân thành nói.

Triệu Đại Oa bĩu môi, liếc mắt nhìn Nhị Oa, nói, "Nhìn không ra khi nào thì quan hệ giữa Nhị Oa và Tam Oa trở nên tốt như vậy nha."

Triệu Nhị Oa cười cợt nói, "Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, bình thường anh cứ mãi chạy ra ngoài chơi, cũng không quan tâm em với Tam Oa, tất nhiên là không biết rồi."

Triệu Đại Oa trừng mắt, tay nắm thành quả đấm, hét lên, "Nhị Oa, em lặp lại lần nữa, có tin anh đánh em không hả?"

Triệu Nhị Oa vẻ mặt sợ hãi chạy tới sau lưng mẹ, một khuôn mặt khô gầy vàng vọt nhỏ nhắn khiếp đảm nhìn mẹ, "Mẹ, con sợ."

Khóe miệng Lạc Khả Khả giật giật, đánh lên đầu Triệu Đại Oa một cái, "Mẹ vẫn còn ở đây, con đánh ai đó?"

Bị mẹ đánh một cái Triệu Đại Oa hơi trừng mắt nhưng rất nhanh lại toét miệng cười một tiếng, cũng chạy tới ôm lấy chân cô.

"Mẹ con sai rồi, mẹ đừng nóng giận, con với Nhị Oa chỉ đùa giỡn thôi, sao có thể đánh nó thật."

Lạc Khả Khả: ". . . . ."

Mấy đứa con trai này rất cẩn thận không giống với bề ngoài trông có vẻ đơn thuần đâu!

"Các con coi chừng em trai, mẹ đi rửa chén." Thật là nhớ máy rửa chén hiện đại, tầm mắt lướt qua ba con gấu nhỏ kia, nếu có một đứa con gái thì tốt biết bao, lớn một chút còn có thể làm việc giúp một tay.

"Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi." Triệu Đại Oa không muốn ở nhà trông em chút nào, nó chỉ muốn đi ra ngoài chơi đùa.

"Được, đi đi, một lát có gì ngon thì không chia cho con." Lạc Khả Khả tùy ý vừa nói vừa đi vào trong bếp, cũng may là chén không nhiều, nếu không cô đã muốn chết.

"Mẹ, lúc nãy con đùa giỡn với mẹ thôi, con không đi đâu hết, ở trong sân chơi với em trai." Giọng nói phấn khởi của Triệu Đại Oa từ trong sân truyền vào, còn kèm theo Triệu Nhị Oa hô một tiếng "Cắt."

Khóe miệng Lạc Khả Khả cong lên, trong thế giới của trẻ con không có chuyện gì là quà vặt không giải quyết được.

Nhanh chóng rửa chén, thu dọn xong phòng bếp, cô lại rót đầy nước vào trong nồi, nấu nước nóng trước để lát nữa cho ba anh em tắm rửa một chút, trong trí nhớ của nguyên chủ, ba anh em một tuần lễ mới tắm một lần.

Đầu cũng như vậy, đây là cái Lạc Khả Khả không nhịn được, đừng nói một tuần lễ, dù là một ngày không tắm, cô cũng không cách nào nhịn được.

Đốt lửa lên, cầm băng ghế nhỏ đi vào sân, ngoắc gọi bọn Triệu Đại Oa tới.

Triệu Đại Oa tung ta tung tăng nở nụ cười chạy tới, "Mẹ, có phải mẹ muốn chia đồ ăn ngon không?"

". . . Đưa tay ra." Lạc Khả Khả từ trong siêu thị không gian tìm ra kềm cắt móng tay, cầm bàn tay nhỏ bé dơ bẩn của thằng bé bắt đầu nghiêm túc cắt sửa.

Cắt xong cho Triệu Đại Oa đến Triệu Nhị Oa, cuối cùng mới là Triệu Tam Oa, sau khi cắt xong nhìn cũng thoải mái hơn nhiều.

Trước đó móng tay của bọn nhỏ chẳng những dài mà bên trong còn đen nữa, đối với người có chút sạch sẽ như cô mà nói thì hơi khó nhịn.

Sửa xong móng tay, nhìn đầu tóc của ba anh em, tay lại có chút ngứa. Bây giờ tiệm làm tóc vẫn là tiệm quốc doanh nên người trong thôn muốn cắt tóc còn phải đến tiệm làm tóc ở trấn trên.

Còn mấy đứa nhỏ không quan trọng thì người lớn trong nhà tùy tiện dùng kéo "Răng rắc" cắt ngắn lại là được, hoàn toàn không có kiểu tóc gì đáng nói, rất nhiều trẻ con trực tiếp cạo đầu trọc.

Con gái nếu không phải cắt đến ngang vai thì là tết đuôi sam, trong thành phố thời thượng hơn một chút thì có tóc xoăn. Trong trí nhớ nguyên chủ tóc xoăn cũng có chút một lời khó nói hết, kiểu dáng hoàn toàn không thể cùng mấy thập niên sau so sánh.

Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, lát nữa trời tối ngay cả đèn cũng không có, cơ bản ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ.

Cuộc sống sau nửa đêm, đừng nghĩ, nhanh đi tắm rồi ngủ đi.

"Các con ngồi chờ một lát." Nói xong Lạc Khả Khả đứng lên trở về phòng, tiến vào siêu thị không gian, trực tiếp chạy đến quầy bán đồ trang điểm, lấy ra một con dao tỉa lông mày trông giống với dao lam thông thường, đừng xem thường loại dao tỉa lông mày này, nó rất sắc bén.

Loại dao tỉa chân mày này dù lấy ra cũng sẽ không đem tới nhiều sự chú ý, nếu như có người hỏi thì cô nói thẳng ở trong thành phố mang tới là được, lấy ra hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô cầm dao tỉa chân mày rồi lấy thêm cây kéo, đi tới trước mặt ba anh em, "Đại Oa, con lại trước, ngồi xuống."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...