Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 38: Xin Lỗi 4
Nói thật, Ninh Hương đúng là có chút kinh ngạc. Cô không ngờ trong thời điểm này Giang Ngạn cùng Giang Nguyên vậy mà lại đến xin lỗi cô. Cô còn tưởng rằng bọn nhỏ lại đến mắng cô, giương nanh múa vuốt giống như hai ác ma chứ .Nhưng mà Ninh Hương không hề lộ vẻ cảm động, tay đang thêu của cô cũng chỉ dừng lại hai giây, ngay sau đó lại nhanh chóng thêu lại, nhanh đến nỗi làm người ta nhìn không rõ cô đâm kim như nào.Cô phản ứng bình đạm, nhưng các tú nương trong phường thêu lại không bình đạm được như vậy. Bọn họ xem kịch càng sôi nổi hơn, cũng đều ăn ý trao đổi ánh mắt---------trẻ con người ta cũng đã đến xin lỗi rồi, cô ấy nên thấy được mà quay về chứ?Kết quả vừa trao đổi ánh mắt xong đã nghe Ninh Hương nói: “Không cần xin lỗi, không nhất thiết. Mấy đứa đến xin lỗi tôi là vì thật sự cảm thấy mình có lỗi hay là muốn lừa tôi quay về tiếp tục hầu hạ mấy người, trong lòng mấy người rõ hơn tôi.”Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Ngạn càng đỏ hơn, giống như hai đám mây vậy. Rốt cuộc vẫn là trẻ con, dù có hư hỏng nghịch ngợm đến mấy thì tâm tư cũng không trầm tĩnh được như vậy, vậy nên sắc mặt Giang Nguyên cũng theo đó đỏ hồng một mảng.Bọn nó luôn cho rằng Ninh Hương ngu ngốc, mỗi ngày ngoài làm việc cái gì cũng không nói, bị ức hiếp cũng không nói gì. Thì ra cô không ngu ngốc chút nào, chỉ là trước đây lười so đo mà thôi. Thật sự tính toán lên, không một câu lưu tình.Các tú nương thấy Ninh Hương lại nói một câu cắt đứt câu chuyện đều nhao nhao lắc đầu--------con người đúng quá không thể sống quá thông minh quá thanh tỉnh, có những chuyện hàm hồ một chút, nhắm một mắt mở một mắt, cuộc sống mới dễ dàng hơn.Cuối cùng vẫn là còn trẻ, tính tình lớn.Mà suy nghĩ thật sự trong lòng Giang Ngạn, Giang Nguyên bị Ninh Hương nói toạc ra như vậy, hai đứa nhỏ cũng diễn không nổi nữa, lại càng không tìm được lời gì để nói. Bọn nó vốn nghĩ, xin lỗi xong Ninh Hương khẳng định sẽ hết giận, ai biết cô lại như vậy.Thấy hai đứa nhỏ không nói chuyện nữa, Ninh Hương ngẩng đầu lên nói một câu: “Nhanh đi về đi, tôi sẽ không quay về cùng mấy người. Đợi cha mấy đứa về, tôi sẽ ly hôn với anh ta, mãi mãi rời khỏi nhà các người.”Giang Ngạn cùng Giang Nguyên mím chặt môi, nói không ra lời nhưng cũng không quay người ra về.Ninh Hương không biết bọn nó có ý gì, chắc không phải bời vì cô bỏ đi, bọ họ đột nhiên phát hiện có tình cảm thật lòng với cô không nỡ rời xa? Nếu là vậy thật, thì đúng thật sự là chuyện cười thiên hạ.Thấy bọn nó vẫn đứng đấy không đi, lười dây dưa với bọn nó, Ninh Hương quả quyết thu kim cùng vải thêu lại, cầm túi của mình lên vòng qua bọn nó đi ra khỏi phường thêu, vẻ mặt không có chút do dự, bóng lưng đầy ý tứ từ chối không muốn gặp.Mà Ninh Hương vừa đi, trong phường thêu tức khắc như muốn bùng nổ--------“Thật sự đi rồi?”“Đủ nhẫn tâm mà.”“Hai đứa nhỏ này đáng thương biết bao.”“Cô biết mà, đâu phải con đẻ… …”… …Nghe đến câu không phải con đẻ này, Giang Ngạn cũng hồi thần lại. Nó đương nhiên không muốn bị trở thành trò cười cho người ta nhìn, quyết đoán giơ tay kéo cặp sách Giang Nguyên một cái, dẫn theo Giang Nguyên đi ra khỏi phường thêu.Sau khi ra ngoài sắc mặt cùng ánh mắt đều lạnh xuống, tuổi còn nhỏ mà vẻ mặt tàn ác nói: “Bà nội nói đúng, mẹ kế chính là mẹ kế, mẹ kế không phải là thứ tốt đẹp! Đều tại mày, bảo tao đến xin lỗi, bây giờ mày vừa lòng rồi chứ?”Giang Nguyên chạy theo sau nó, “Anh, sao anh lại trách em? Cô ta nói cũng đâu có sai, chúng ta chính là muốn lừa cô ta quay về nấu cơm cho chúng ta nên mới đến xin lỗi. Muốn trách thì trách cô ta quá thông minh.”Giang Ngạn sắc mặt âm u dừng lại, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào Giang Nguyên, hung tợn nói: “Mày nghe rõ cho tao, sau này cho dù tao có đói chết cũng sẽ không đến tìm cô ta! Cô ta không phải chỉ biết nấu cơm thôi sao, có gì tài giỏi chứ!”Giang Nguyên không giận như Giang Ngạn, thằng bé nhìn Giang Ngạn lí nhí nói: “Thực ra cô ta cũng rất tốt… …nấu cơm ngon, biết dọn dẹp nhà cửa, tính cách cũng rất tốt, trước giờ chưa từng mắng chúng ta, trước đây nói chuyện cũng rất dễ nghe… …”Giang Ngạn cắn chặt răng không cho chính mình dao động, dùng ngón trỏ chỉ chỉ Giang Nguyên, “Nếu mày còn nói thay cho cô ta thì mày chính là phản đồ!”Thời đại này, làm gì thì cũng không được làm phản đồ, Giang Nguyên lập tức đính chính, “Em không bao giờ nói chuyện thay cô ta nữa!”Giang Ngạn thu ngón tay lại, cuộn chặt nắm đấm khí thế đầy người tiến về phía trước, Giang Nguyên đi đằng sau đuổi theo, hô hấp dồn dập nói với nó: “Em thật sự không muốn ăn cơm bà nội nấu nữa, hay là chúng ta đến nhà bà cụ đi? “Tức no rồi, ăn cái rắm!”“Nhưng em không có bị tức no a… …”“Vậy mày đi tìm Ninh A Hương để cô ta mắng mày thêm hai câu nữa.”“… …”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương