Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 46: Ly Hôn Đi 3



Ninh Kim Sinh sốt ruột muốn chết đến nơi, cau mày giục: “Nói nhanh lên!”

Ninh Lan bị dọa đến rung cả vai, mở miệng nói: “Chị ở phòng thêu rút thẳng đơn ly hôn ra, trước mặt tất cả mọi người ở đó, nói là trước đây chị ấy không ưng xưởng trưởng Giang, bây giờ muốn ly hôn...”

Ninh Kim Sinh nghe xong câu nói ấy liền sững người, sau đó trợn mắt một cái, ngã ngửa ra sau.

Hồ Tú Liên nhanh tay đỡ lấy, giơ tay véo người ông, vừa vội vừa hoang, nói: “A Lan, nhanh đỡ cha con vào phòng nằm!”

***

Tại vọng lâu bên bờ sông, lá trà ngập trong nước mờ mờ ảo ảo.

Ninh Hương ngồi xuống ghế trong vọng lâu, lấy đơn ly hôn từ trong túi ra đặt trước mặt Giang Kiến Hải, “Không muốn ồn ào với anh, chỉ muốn hòa bình ly hôn thôi.”

Giang Kiến Hải cứ nghĩ đến chuyện hồi nãy ở phòng thêu liền tức đến mức muốn xé xác người phụ nữ trước mặt ra. Anh ta không thể ngờ được người phụ nữ mà ở kiếp trước ngoan ngoãn yếu ớt ấy lại có thể khiến anh ta khó chịu như vậy.

Phụ nữ nông thôn là lắm mồm nhất, chuyện này vừa xảy ra nửa ngày là có thể truyền hết khắp đại đội Điềm Thủy. Truyền đến đại đội Cam Hà cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.

Anh ta đích thân chạy sang đại đội Điềm Thủy, không đón được vợ về cũng thôi đi, lại còn bị yêu cầu ly hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, bị sỉ nhục, điều này đối với anh ta mà nói, đây đúng là một chuyện nhục nhã nhất trên đời!

Nhưng cho dù có tức giận cỡ nào thì chuyện cũng xảy ra rồi, mặt mũi cũng không nhặt lại được, bây giờ anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khống chế lại nỗi tức giận, nhìn người con gái đã sống chung một đời người đang ở trước mặt, Giang Kiến Hải chỉ cảm thấy bản thân sắp không nhận ra cô rồi. Người con gái chỉ biết cúi đầu im lặng ấy từ khi nào lại biến thành như vậy rồi?

Ninh Hương thấy anh ta không nhận lấy đơn ly hôn, cũng không nói năng gì, liền tiếp tục nói: “ nh lấy tôi làm vợ, nói cho cùng thì là tìm một người bảo mẫu miễn phí, ở dưới quê chăm sóc mẹ anh và ba đứa con của anh. Tôi biết anh không vừa ý với tôi, tôi cũng không muốn làm bảo mẫu miễn phí nữa. Đầu năm khi kết hôn, anh cho nhà tôi 100 đồng làm sính lễ. Tôi tận tâm tận lực chăm sóc mẹ và các con anh hơn nửa năm trời, cái giá tiền này cũng không được tính là nhiều.”

Giang Kiến Hải nhìn vào mắt Ninh Hương, ánh mắt càng ngày càng đen lại. Anh ta hiểu rằng cô vì chút chuyện vặt vãnh mà chạy về nhà mẹ đẻ, gửi điện báo cho anh đòi anh quay về gây sự muốn ly hôn, là bởi vì không muốn chăm sóc mẹ và ba đứa con nữa.

Ninh Hương vẫn như cũ không trốn tránh, nhìn lại vào ánh mắt anh ta, tiếp tục nói: “Chúng ta ai cũng không được hời, ai cũng không chịu thiệt. Kí tên lên đơn ly hôn, đóng dấu công chứng là làm xong thủ tục, từ nay chúng ta không ai làm phiền ai.”

Giang Kiến Hải trong lòng lửa giận dâng trào, như muốn tràn ra khỏi kẽ răng. Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Hương, cuối cùng kìm hãm tức giận gằn ra từng chữ: “Ninh A Hương, tôi nhịn cô nhiều rồi đúng không?”

Nói xong anh ta lập tức đứng dậy, một mạch rời khỏi vọng lâu, bày ra dáng vẻ không muốn nghe cô nói lời thừa.

Nhưng anh ta chưa kịp bước ra khỏi vọng lâu đã bị Ninh Hương gọi lại.

Ninh Hương đứng sau lưng anh ta, cầm chặt đơn ly hôn, cứng giọng nói: “Giang Kiến Hải, cuộc hôn nhân này anh không muốn cũng phải ly hôn. Cho dù anh không ly hôn, tôi cũng sẽ không về đại đội Cam Hà, cũng sẽ không chăm sóc hầu hạ bốn bà cháu nhà anh. Trước đây anh lấy tôi không phải vì điều này sao? Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không sợ mất mặt, anh không ly hôn tôi sẽ chờ cùng anh, để xem ai lì hơn ai. Tôi sống với mẹ anh nửa năm trời, bà ta là người như thế nào tôi hiểu rõ mồn một, ở nhà nói lời phản động không ít, tôi muốn tống bà ta đi tù cũng chỉ cần một phút là xong.”

Nghe xong những lời này, Giang Kiến Hải lập tức quay đầu lại.

Ánh mắt anh ta đen kịt lại, toát lên sự tức giận, giống như muốn đem Ninh Hương róc xương róc thịt nuốt sống vậy.

Ninh Hương không hề sợ sệt, tiếp tục nhìn anh ta: “Tôi vốn dĩ không muốn làm căng¸ chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, ly hôn trong hòa bình không hề ảnh hưởng lớn đến anh, dù gì cũng là tôi chủ động đòi ly hôn, người khác có mắng cũng mắng tôi. Nhưng nếu như anh vẫn không đồng ý kết hôn, thì chúng ta cứ từ từ giày vò nhau.”

Ánh mắt của Giang Kiến Hải càng ngày càng đen, răng càng lúc càng nghiến chặt lại, anh ta nhìn Ninh Hương một hồi, sau đó đột nhiên quay lại, một phát giật lấy đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, tức giận nói: “Được, hôm nay ly hôn luôn, bay giờ ly hôn luôn!”

Một người không còn gì trong tay như cô còn không sợ ly hôn, chẳng lẽ một người đàn ông có địa vị như anh ta lại sợ ư? Làm khó anh ta thì thôi đi, lại còn nói những lời ấy tiếp tục chọc tức anh ta, thật sự tưởng rằng anh ta muốn níu kéo cô lại chắc? Tưởng mình quý hóa lắm chắc?

Anh ta sống cùng cô một đời người, sớm đã chán ngấy cô rồi!

Ly hôn! Lập tức ly hôn!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...