Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 9: Lâm Kiến Đông 2



Đội trưởng đội hai - Lâm Kiến Đông bê chậu ra bờ sông giặt quần áo, vừa đến bờ sông liền nhìn thấy Ninh hương ngồi đó hóng gió đến thất thần. Nhìn thấy cảnh tượng như tranh vẽ, anh bất giác dừng bước, đứng tại chỗ ngắm một hồi rồi mới bước về phía sông.

Anh ngồi xuống bên bờ liền kề với Ninh Hương, múc nước dưới sông lên giặt quần áo.

Thời đại này nước sông vẫn còn rất sạch, cuộc sống của người dân trong thôn đều gắn liền với con sông này. Sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt, vo gạo rửa rau giặt quần áo đều dùng nước ở dưới sông. Đương nhiên, bãi sông cũng là bến dừng của tàu thuyền.

Giặt giũ một hồi, thấy Ninh Hương vẫn còn ngồi lơ đãng trên bờ, Lâm Kiến Đông bèn chủ động chào hỏi: “Về nhà mẹ đấy à?”

Ninh Hương nghe tiếng nói mới phát hiện có người đến, ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra là đội trưởng đội sản xuất của cô đến giặt quần áo. Thời đại này có con trai đến bờ sông giặt quần áo thật đúng là hiếm thấy, cô khách sáo cười đáp lại: “Vâng!”

Lâm Kiến Đông không lớn tuổi hơn Ninh Hương là bao, điều kiện gia đình còn kém hơn Ninh Hương một chút, nhưng anh học xong cấp ba, sau khi tốt nghiệp liền về quê làm việc. Bởi vì làm việc chăm chỉ, lại có văn hóa có đầu óc, tuổi còn trẻ đã được bầu làm đội trưởng đội sản xuất.

Ninh Hương với anh cũng miễn cưỡng được tính là bạn thân, lúc còn nhỏ cũng từng cùng nhau bắt chuồn chuồn ở cánh đồng giữa thôn. Nhưng sau khi Ninh Hương học hết lớp hai nghỉ học về nhà, Lâm Kiến Đông học lên cấp hai cấp ba, hai người dần dần trở nên xa lạ.

Đột nhiên gặp mặt nhau thế này, cũng không có gì để nói, bầu không khí ngại ngùng đến lạ. Lâm Kiến Đông cười, cố tìm kiếm chủ đề, nói: “Sau khi em kết hôn thì không còn thấy em nữa, anh cứ luôn nghe thấy mọi người nói em làm phu nhân xưởng trưởng, gả được vào nhà tốt đấy!”

Có thật là gả được vào nhà tốt hay không, chỉ có người gả đi rồi mới biết.

Nhiều thứ nhìn bề ngoài hào nhoáng tươi mới, thật ra bên trong toàn bộ đều thối rữa hết rồi.

Ninh Hương không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với Lâm Kiến Đông, chỉ hàn huyên vài câu với anh rồi thăm dò một câu: “Đội trưởng, nếu như em muốn quay về đại đội Điềm Thủy, người nhà không nhận em, có thể làm phiền anh đóng giúp em một nhà thuyền không? Không cần to lắm, giá cả rẻ một chút là được.”

Ở nơi gần sông nước, thuyền còn nhiều hơn nhà, có không ít người ở luôn trên thuyền, đặc biệt là các ngư dân gần bờ sông sinh sống nhờ nghề đánh cá, các thế hệ đều sinh hoạt trên thuyền. So với việc tìm một căn nhà trống thì tìm một chiếc thuyền trống còn dễ hơn nhiều.

Ninh Hương từng nghĩ, nếu cô khăng khăng ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ, vậy nên tốt nhất là nhanh chóng tìm một chiếc thuyền, để bản thân có nơi che mưa chắn gió, không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ.

Ở thời đại này, phần lớn tài sản đều thuộc về quốc gia và tập thể, do quốc gia và tập thể phân phát. Gặp phải khó khăn thì tìm đến tổ chức tìm đến cán bộ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần là cán bộ có trách nhiệm, sẽ cố hết sức giúp đỡ đội viên của mình giải quyết vấn đề.

Ninh Hương vốn dĩ định là ngày mai lên huyện gửi điện báo cho Giang Kiến Hải, gửi điện báo xong mới tìm đến đội trưởng Lâm Kiến Đông nói chuyện này. Không ngờ lúc này lại gặp được anh ở đây, vậy thì cô cũng dứt khoát hỏi trước vậy.

Lâm Kiến Đông nghe xong ngây người một lát, chỉ hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Thế nào lại quay về đại đội Điềm Thủy?

Thế nào lại người nhà không nhận cô chứ?

Ninh Hương vừa mở miệng đáp lời, lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên nghe thấy tiếng của một người phụ nữ từ trên bờ truyền đến: “Ôi chao, A Đông à, không phải đã bảo con để đó rồi sao? Mẹ giặt là được rồi, con là con trai, giặt quần áo làm gì chứ?”

Ninh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, là mẹ của Lâm Kiến Đông- Trần Xuân Hoa. Bà bước dẫm lên bậc thềm bước xuống sông, có ý giành lấy quần áo từ tay Lâm Kiến Đông để tự mình giặt, để anh đi ra bên cạnh nghỉ ngơi.

Lâm Kiến Đông cầm giật lại quần áo, “Mẹ, cái gì mà con trai con gái, ai nói con trai thì không được giặt quần áo chứ? Chủ tịch không phải đã nói rồi sao, xã hội mới đề cao nam nữ bình đẳng, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, quần áo này để con giặt.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...