Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 45
"Vậy anh chị có thể ở lại thêm vài ngày nữa được không? Dù sao cày bừa vụ xuân cũng qua rồi, còn không bận rộn như vậy nữa." Tôn Ngọc Lan mắt trông mong mà nhìn chằm chằm hai người hỏi.
"Lúc đến đây chúng ta đã nghĩ kỹ, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể ở lại thêm mấy ngày." Tôn Quý Phương cười tủm tỉm nói.
Tôn Ngọc Lan rất vui vẻ, lôi kéo Tôn Quý Phương ríu rít nói lên những chuyện thú vị xảy ra giữa cô và Thúy Thúy mấy ngày nay.
Dương Kế Tây lại đi tìm một công việc mình có thể làm được, biết ba vợ không khéo tay nên đã cầm dao chẻ củi đi rừng trúc bên kia sông chặt không ít cây trúc vác mang về. Trên đường anh đã gặp những người trong đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, khi những người khác vừa hỏi anh là ai thì Dương Kế Tây nói rằng anh là con rể của nhà ai.
Đội sản xuất của nhà họ Tôn tên là đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, được đặt tên theo con sông cạnh thôn và khu rừng đối diện, bởi vì trúc mọc thành khu vực rộng lớn cạnh sông nên có tên như vậy.
Cho nên mới gặp vài người, chẳng mấy chốc phần lớn đội sản xuất đều biết con rể ông cả Tôn tới bên này.
Vốn dĩ buổi tối còn định ăn tối ở nhà người muốn hỗ trợ xây nhà, nghe thấy có người nói con rể của mình đã trở lại, ba Tôn lập tức báo cho chủ gia đình một tiếng rồi chạy về nhà.
Ba người mẹ Tôn nói nói cười cười nấu cơm ở trong bếp, còn Dương Kế Tây ở trong nhà chính, đang đan sọt dưới ngọn đèn dầu đậu nành.
"Kế Tây?"
"Ba." Dương Kế Tây ngẩng đầu lên, thấy ông ấy trở về liền đứng dậy kêu một tiếng.
"Ừ." Trên mặt Ba Tôn tràn đầy vui mừng, vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng nói của con gái thứ hai trong bếp, lại nhìn thấy con rể đang đan sọt ở trong nhà chính. Hai mắt tức khắc sáng ngời: "Con còn biết làm cái này nữa?"
"Biết một chút ạ." Dương Kế Tây cũng đã trải qua hết thảy trong "giấc mơ", cho nên anh đương nhiên biết một ít kỹ năng. "Con nghe mẹ nói sọt trong nhà sử dụng không được tốt lắm cho nên con mới thử đan mấy cái."
"Đan rất tốt!" Ba Tôn khen ngợi: "Ba không giỏi ở phương diện này, đan giỏ tre cũng rất miễn cưỡng."
Tôn Quý Phương nghe thấy tiếng động ở trong nhà chính cũng đi tới, khi thấy ba Tôn quay lại cô cũng thấy ngạc nhiên: "Ba, chúng con tưởng ba sẽ ăn cơm ở bên đó."
"Nghe nói các con đã về, sao ba có thể ở lại đấy được?" Ba Tôn ha ha cười lớn, cũng phát hiện ra Tôn Quý Phương béo lên mấy cân, trong lòng lại càng vui vẻ.
Buổi tối đồ ăn rất phong phú, bao gồm thịt lợn luộc với rau xanh, trứng xào cải trắng, một bát trứng hấp lớn, cùng với rau cần tây dại mà Tôn Ngọc Lan đào buổi sáng được chế biến thành món rau trộn, mới mẻ, mát, giòn, ăn vào miệng rất ngon.
Ba Tôn và mẹ Tôn liên tục khuyên hai người họ ăn nhiều một chút, cuối cùng, Dương Kế Tây vừa ợ hơi vừa đan sọt, Tôn Ngọc Lan thấy vậy thầm cười nhạo anh.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, người một nhà nói chuyện ở nhà chính.
Dương Kế Tây tay đan sọt cũng không ảnh hưởng đến anh nói chuyện phiếm, Tôn Quý Phương khâu giày, còn Tôn Ngọc Lan đang xử lý hoa dại cô ấy mang về, chuẩn bị cắm vào cái chai gỗ do ba Tôn làm để trang trí trong nhà.
Mẹ Tôn đang may vá quần áo, đôi mắt ba Tôn sáng ngời nhìn động tác đan của Dương Kế Tây, hận không thể sau khi xem xong là có thể học được một tay.
Khoảng mười giờ rưỡi, mẹ Tôn đi xem nước nóng trong nồi đun để rửa chân, sau đó kêu mọi người đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ.
Sọt đã đan được hai phần ba.
Lúc Dương Kế Tây đi rửa chân đánh răng, ba Tôn cầm chiếc sọt đang làm dở dang sắp xong đánh giá, mỉm cười nói với mẹ Tôn ở bên cạnh: "Tay nghề của tên nhóc này không tồi, lúc trước cũng chưa từng nghe thấy nó nói sẽ làm được những thứ này."
"Vừa rồi mắt của ông gần như dán chặt vào nó, xem đã hiểu không?"
Mẹ Tôn trêu ghẹo.
"Không có, tay tôi thật sự vụng về." Ba Tôn lắc đầu.
Tôn Quý Phương và Tôn Ngọc Lan ngủ cùng nhau, còn Dương Kế Tây ngủ trong phòng nơi mà Tôn Quý Phương ở trước khi cô xuất giá, anh xem xét không gian một chút, phát hiện bốn quả trứng ban đầu được đặt trong Tổ Phúc cũng đã trở thành mười hai quả, Dương Kế Tây lấy ra tám quả trứng gà đặt chúng sang một bên, dư lại bốn quả kia tiếp tục đặt ở trong Tổ Phúc.
Hôm nay mới là mùng năm nên vẫn có thể tích cóp được rất nhiều trứng gà.
Dương Kế Tây nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này bà Dương đang ở trong phòng nói chuyện với ông Dương về việc bọn họ kỳ cục.
"Sáng sớm đã đi rồi, tôi còn tưởng buổi tối sẽ trở về, vốn còn nghĩ ngày mai để cho vợ chồng thằng ba ra sau núi đốn củi trở về. Kết quả thì sao chứ, người ta lại không trở lại!"
"Lúc đến đây chúng ta đã nghĩ kỹ, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể ở lại thêm mấy ngày." Tôn Quý Phương cười tủm tỉm nói.
Tôn Ngọc Lan rất vui vẻ, lôi kéo Tôn Quý Phương ríu rít nói lên những chuyện thú vị xảy ra giữa cô và Thúy Thúy mấy ngày nay.
Dương Kế Tây lại đi tìm một công việc mình có thể làm được, biết ba vợ không khéo tay nên đã cầm dao chẻ củi đi rừng trúc bên kia sông chặt không ít cây trúc vác mang về. Trên đường anh đã gặp những người trong đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, khi những người khác vừa hỏi anh là ai thì Dương Kế Tây nói rằng anh là con rể của nhà ai.
Đội sản xuất của nhà họ Tôn tên là đội sản xuất Thủy Trúc Lâm, được đặt tên theo con sông cạnh thôn và khu rừng đối diện, bởi vì trúc mọc thành khu vực rộng lớn cạnh sông nên có tên như vậy.
Cho nên mới gặp vài người, chẳng mấy chốc phần lớn đội sản xuất đều biết con rể ông cả Tôn tới bên này.
Vốn dĩ buổi tối còn định ăn tối ở nhà người muốn hỗ trợ xây nhà, nghe thấy có người nói con rể của mình đã trở lại, ba Tôn lập tức báo cho chủ gia đình một tiếng rồi chạy về nhà.
Ba người mẹ Tôn nói nói cười cười nấu cơm ở trong bếp, còn Dương Kế Tây ở trong nhà chính, đang đan sọt dưới ngọn đèn dầu đậu nành.
"Kế Tây?"
"Ba." Dương Kế Tây ngẩng đầu lên, thấy ông ấy trở về liền đứng dậy kêu một tiếng.
"Ừ." Trên mặt Ba Tôn tràn đầy vui mừng, vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng nói của con gái thứ hai trong bếp, lại nhìn thấy con rể đang đan sọt ở trong nhà chính. Hai mắt tức khắc sáng ngời: "Con còn biết làm cái này nữa?"
"Biết một chút ạ." Dương Kế Tây cũng đã trải qua hết thảy trong "giấc mơ", cho nên anh đương nhiên biết một ít kỹ năng. "Con nghe mẹ nói sọt trong nhà sử dụng không được tốt lắm cho nên con mới thử đan mấy cái."
"Đan rất tốt!" Ba Tôn khen ngợi: "Ba không giỏi ở phương diện này, đan giỏ tre cũng rất miễn cưỡng."
Tôn Quý Phương nghe thấy tiếng động ở trong nhà chính cũng đi tới, khi thấy ba Tôn quay lại cô cũng thấy ngạc nhiên: "Ba, chúng con tưởng ba sẽ ăn cơm ở bên đó."
"Nghe nói các con đã về, sao ba có thể ở lại đấy được?" Ba Tôn ha ha cười lớn, cũng phát hiện ra Tôn Quý Phương béo lên mấy cân, trong lòng lại càng vui vẻ.
Buổi tối đồ ăn rất phong phú, bao gồm thịt lợn luộc với rau xanh, trứng xào cải trắng, một bát trứng hấp lớn, cùng với rau cần tây dại mà Tôn Ngọc Lan đào buổi sáng được chế biến thành món rau trộn, mới mẻ, mát, giòn, ăn vào miệng rất ngon.
Ba Tôn và mẹ Tôn liên tục khuyên hai người họ ăn nhiều một chút, cuối cùng, Dương Kế Tây vừa ợ hơi vừa đan sọt, Tôn Ngọc Lan thấy vậy thầm cười nhạo anh.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, người một nhà nói chuyện ở nhà chính.
Dương Kế Tây tay đan sọt cũng không ảnh hưởng đến anh nói chuyện phiếm, Tôn Quý Phương khâu giày, còn Tôn Ngọc Lan đang xử lý hoa dại cô ấy mang về, chuẩn bị cắm vào cái chai gỗ do ba Tôn làm để trang trí trong nhà.
Mẹ Tôn đang may vá quần áo, đôi mắt ba Tôn sáng ngời nhìn động tác đan của Dương Kế Tây, hận không thể sau khi xem xong là có thể học được một tay.
Khoảng mười giờ rưỡi, mẹ Tôn đi xem nước nóng trong nồi đun để rửa chân, sau đó kêu mọi người đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ.
Sọt đã đan được hai phần ba.
Lúc Dương Kế Tây đi rửa chân đánh răng, ba Tôn cầm chiếc sọt đang làm dở dang sắp xong đánh giá, mỉm cười nói với mẹ Tôn ở bên cạnh: "Tay nghề của tên nhóc này không tồi, lúc trước cũng chưa từng nghe thấy nó nói sẽ làm được những thứ này."
"Vừa rồi mắt của ông gần như dán chặt vào nó, xem đã hiểu không?"
Mẹ Tôn trêu ghẹo.
"Không có, tay tôi thật sự vụng về." Ba Tôn lắc đầu.
Tôn Quý Phương và Tôn Ngọc Lan ngủ cùng nhau, còn Dương Kế Tây ngủ trong phòng nơi mà Tôn Quý Phương ở trước khi cô xuất giá, anh xem xét không gian một chút, phát hiện bốn quả trứng ban đầu được đặt trong Tổ Phúc cũng đã trở thành mười hai quả, Dương Kế Tây lấy ra tám quả trứng gà đặt chúng sang một bên, dư lại bốn quả kia tiếp tục đặt ở trong Tổ Phúc.
Hôm nay mới là mùng năm nên vẫn có thể tích cóp được rất nhiều trứng gà.
Dương Kế Tây nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này bà Dương đang ở trong phòng nói chuyện với ông Dương về việc bọn họ kỳ cục.
"Sáng sớm đã đi rồi, tôi còn tưởng buổi tối sẽ trở về, vốn còn nghĩ ngày mai để cho vợ chồng thằng ba ra sau núi đốn củi trở về. Kết quả thì sao chứ, người ta lại không trở lại!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương