Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 44: Chủ Trương Tử Hình



Edit: Tiana

Beta: Tiểu Tuyền

Cuối thu thời tiết tốt, mây trắng bay bay, Lâm Lam thực sự thích cảnh điền viên thế này đây. Nếu như không phải bận rộn thu hoạch vụ thu thì cuộc sống thế này thật mê ly và tràn đầy ý cảnh.  Thời gian thu hoạch vụ thu rất dài, khoảng tầm ba tháng, mặc dù mệt nhưng có sản phẩm thu hoạch nên mọi người ai cũng vu vẻ. Hiện tại cây ngô đã thu hoạch xong, chỉ chờ sau cơn mưa xuống mọi người sẽ đi cày ruộng, bón phân sau đó gieo tiểu mạch. Còn khoai lang thì từ tiết trung thu đã trực tiếp phơi khoai lang thái lát rồi, những thứ khác sẽ chờ tiết sương giáng thu lại rồi phân cho xã viên cất vào hầm trữ lương thực để ăn qua mùa đông. Mặc dù ánh mặt trời mùa thu không quá chói chang, nhưng gió nhiều nên phơi khoai mấy ngày cũng sẽ khô. Chờ khô rồi sẽ có thể nhặt về cất vào kho lương, giữ lạị cho gia súc hoặc phân cho xã viên làm khẩu phần lương thực.

Thôn Sơn Nhai có thể trải qua mùa không có người chịu đói, chính là nhờ lương thực phụ nhiều nhất là khoai lang. Khoai lang không phải giao nộp không phải nộp thuế, một mẫu đất thu hoạch được hai ba ngàn cân khoai, phơi khô rồi còn thu được hai ngàn cân, mỗi xã viên được hơn một trăm cân khoai khô, ba trăm cân bột khoai sử dụng chung cùng những thứ khác là không bị đói bụng. Thời điểm thu hoạch khoai lang, bí thư chi bộ sẽ yêu cầu các đội trưởng đội sản xuất mang theo đàn ông đi trước nộp thuế ngô, còn dư lại thì vội vàng chia cho các xã viên.

Có đồ ăn ngon, lúc trước là cao lương đậu tương còn ăn được, lúc này nếu không nhận lương thực ngô thì chắc chắn là đói nghèo rớt mồng tơi. Ví dụ như nhà Lâm Lam chẳng hạn. Nhà các cô không phải là những kẻ lười làm, dù sao Đại Vượng, Hàn Thanh Tùng cũng có thể giúp làm việc, bọn nhóc nhỏ hơn cũng có thể; không một ai là lười biếng. Lâm Lam dù không làm được việc quá nặng nhọc nhưng những việc làm thủ công tinh xảo cô làm rất xuất sắc.

Nhà người ta khi nhận lương thực đều chia: đàn ông ăn ngon, trẻ con ăn được, phụ nữ ăn kém. Nhưng ở nhà Lâm Lam, đàn ông ăn cái gì thì trẻ con ăn cái đó, phụ nữ lại càng ăn cái đó, mọi người ngang hàng nhau, không phân cao thấp. Hơn nữa Lâm Lam còn thường xuyên tốn tâm tư để cải thiện thức ăn gia đình, không có điều kiện thì sáng tạo hơn. Vì thế ở trong thôn này bao nhiêu người tán nhảm đều gắn cho Lâm Lam cái danh hiệu là bà vợ tham ăn. Ví như đậu phộng, cô liền theo bọn nhỏ nấu đậu phộng, nếu đậu tương liền làm món liên quan đến đậu tương, kể cả khoai lang cô cũng có thể làm khoai lang tẩm, vì vậy có một số người phụ nữ có chồng không ưa cô. Lâm Lam mặc dù bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của họ nhưng mà cô cũng phát hiện trong nhà người lao động ít, công điểm không đủ thì lương thực thiếu hụt. Trước kia chưa chia nhà còn ở chung với nhà lớn, mỗi ngày Hàn Thanh Tùng còn có một chút công điểm tượng trưng, chuyển nghề xong ở riêng công điểm không còn nữa. Cho nên lương thực của Hàn Thanh Tùng chỉ có thể dùng tiền mua. Lâm Lam làm việc một ngày có sáu bảy phần điểm, Hàn Thanh Tùng về có thể giúp thêm một ít, Đại Vượng được sáu phần, những đứa nhỏ khác cũng được ba bốn phần. Huống chi bọn nhóc còn đi học nên công điểm sẽ bị thiếu một ít.

Điều này xem như thiệt thòi, một lao động dựa theo khẩu phần chia bốn sáu, Có bốn phần lương thực chia theo nhân khẩu, sáu phần còn lại là căn cứ theo công điểm, đây là ưu đãi mà chính phủ dành cho các xã viên. Theo nhân khẩu là số lương thực không thay đổi, nhưng nếu tính công điểm thì nhà bọn họ được rất ít. Nếu căn cứ công điểm thì không đủ lương thực cho nhà đâu, toàn dựa vào tiền lương của Hàn Thanh Tùng để mua lương thực đấy. Nhưng mà cô còn chưa tính toán cái gì thì Nhị Vượng đã lo âu vô cùng rồi. Thằng bé cả ngày chỉ càm ràm mỗi một điều là lương thực trong nhà đang ít đi thế nào, lúc nào sẽ phát khoai lang. Lâm Lam cảm thấy mặc dù Hàn Thanh Tùng có tiền lương, nhưng trẻ con còn phải đi học, còn phải dùng công điểm mua lương thực nên cuộc sống gia đình cũng không giàu có gì. Cái khoảng cách giữa hiện tại với mức thường thường bậc trung mà cô đặt mục tiêu ra còn xa lắm đấy. Nhưng lúc này kiếm tiền không hề dễ, lúc này mới là thập niên bảy mươi, nhà máy trong thành phố cũng là công ty quốc doanh, chưa hề xuất hiện công ty tư nhân. Ở nông thôn hình thành nên các công xã đều hoạt động tập thể, chưa có tư nhân, hơn nữa tất cả đều là sản phẩm nông nghiệp hoặc sản phẩm thủ công, thu vào rất thấp. Tư nhân thời điểm này cũng chỉ bán chút trứng gà, rau cải, lương thực đổi lấy chút ít tiền dùng ngay, nếu đầu cơ trục lợi các sản phẩm công nghiệp sẽ bị quy là tư sản, bị đấu tố. Lúc này ngay cả có tiền cũng chưa chắc đã giải quyết được vấn đề gì, cho nên Lâm Lam mới sử dụng tiền để cải thiện các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại. Trừ phi là công nhân cấp cao hoặc cán bộ đầu não cấp cao, thì quốc gia cũng trả cho một tháng được ba mươi đồng tiền. Hàn Thanh Tùng một tháng được bảy mươi đồng là rất cao rồi, cao hơn nữa là chuyện không hề dễ dàng gì. Xem ra con đường kiếm tiền căn bản nhúng nước, việc cấp bách vẫn là đề cao tố chất văn hoá của bản thân, tham gia kiếm công điểm rồi nói gì thì nói.

Như vậy khẩu phần lương thực của mình không cần xài nhiều, còn phải tìm cơ hội kiếm khẩu phần lương thực cho bọn nhỏ.

Cô cảm thấy vẫn phải có lộ trình đi tuyên truyền, xem xem có thể thuyết phục được Hàn Vĩnh Phương không, nếu được thì Đổng Hoè Hoa cũng sẽ chấp thuận thôi. Quá trưa tất cả các đội sản xuất đều tập trung ở sân phơi của đại đội để nhận lương thực chia từ cây ngô, xã viên có người mặt ủ mày chau, có người mặt mũi cười tươi sáng rõ, có người lại hùng hùng hổ hổ ý kiến với người khác.

Trong thôn cũng có gần một phần năm số người công điểm không được dùng để mua lương thực, mà phải dùng tiền, thế nhưng bọn họ lại không có tiền, cho nên phải ghi sổ nợ.  Nhưngg bọn họ chỉ muốn nhận theo nhân khẩu mà không lấy tiền mua. Thế là những xã viên làm việc không vui vẻ gì cho lắm, sức lao động nhiều thì nhận nhiều, sức lao động ít nhận ít, ước gì phân lương thực cũng giống nhận công điểm không cần căn cứ nhân khẩu. Cho nên cứ đến thời điểm phân chia lương thực là không thể thiếu đủ các loại mâu thuẫn. Những người không đủ công điểm, trong nhà có tiền cũng không muốn lấy ra chỉ muốn ghi sổ, cảm giác là sổ nợ năm rộng tháng dài rồi mình cũng không phải trả. Dù sao chỉ cần không trả thì thiếu bao nhiêu cũng được. Đến nhà Lâm Lam, dựa theo nhân khẩu và công điểm thì không đủ, nên cô liền bỏ tiền ra đóng. Cô không giống người khác ích kỷ muốn ăn quỵt, mà sảng khoái nộp tiền. Có người âm dương quái khí trêu chọc cô: “Giả giờ gì? Khoe khoan có tiền hả?”

Lâm Lam không đủ công điểm nhưng lại sảng khoái nộp tiền, hành động này chọc ngoáy tới một số người, họ nghĩ rằng bản thân có thể ăn quỵt nhưng có người nộp tiền rồi thì cán bộ sẽ động viên thúc giục bọn họ giao tiền. Quả như vậy!

“Triệu Quế Liên, mau đem phần tiền lương thực nộp bổ sung cho khoản công điểm còn thiếu nộp ra đây. Mấy năm trước đều không nộp, giờ không nộp đủ năm nay đừng hòng nhận lương thực” – đội trưởng đội ba nói to – “Cô xem, nhà Hàn Thanh Tùng thiếu công điểm có chút ít còn không ăn quỵt tiền? Có giống mấy người không? Một khi thiếu là thiếu đến mấy năm lận?”

Triệu Quế Liên ỷ vào quan hệ thân thích giữa mình với nhà đội phó đội hai, ngày thường ăn quỵt không ít thứ, lúc này nghe đội trưởng nói vậy liền lập tức gào lên: “Nhà người ta có người làm quan, dĩ nhiên có tiền? Tôi làm sao so bì được với nhà người ta?” – nói rồi chị ta còn huých một vài thanh niên trí thức đứng cạnh – “Các cậu nói có đúng vậy không chứ?”

Lâm Lam xuỳ một tiếng, “Có bản lãnh chị cũng đi làm lính chuyển nghề đi? Bản thân mình không cố gắng, lại còn mắc bệnh đỏ mắt, không chết nghẹn mới lạ”. Lâm Lam dồn lương thực về một bên, đợi lát nữa tan trường sẽ nhờ bọn nhóc hỗ trợ mang về nhà.

Mọi người cười ầm lên, không ít người cười chê Triệu Quế Liên: “Đàn ông không có đâu, hay là bồi dưỡng con trai đi”

Có người cười nhạo: “Mấy người cho rằng ai cũng có thể đi làm lính hả? Bộ đội cũng chọn người đó nhé”

Đổng Hoè Hoa cùng chồng nói: “Trước mọi người giúp Lâm Lam trước đi, sau đó đến lượt chúng ta”.

Lâm lam bận rộn cảm ơn mọi người, khiến cho Đổng Hoè Hoa xua tay: “Cảm ơn cái gì, nếu chồng chị không có nhà thì Thanh Tùng cũng không bỏ mặc chị đâu”

Lâm Lam rất muốn nói chuyện với Đổng Hoè Hoa về việc tuyên truyền sức khoẻ sinh sản ở phụ nữ, cô nghĩ nếu mình có thể tham dự thì biết đâu lại được cộng thêm chút công điểm. Nhưng mà nói với Đổng Hoè Hoa chưa chắc đã xong, Lâm Lam suy nghĩ về việc gặp dịp phù hợp thì đề nghị với Hàn Vĩnh Phương. Lúc này đột nhiên có một người đi tới cười nói với Lâm Lam: “Chị dâu, cho mượn hai đồng tiền đi, hôm nào em trả lại chị”.

Lâm Lam quay đầu nhìn, hoá ra là Trần Thanh Trí. Kể từ khi biết tình nhân bí mật của Lưu Tú Vân là Trần Thanh Trí thì ấn tượng của cô với hắn ta vô cùng không tốt. Thằng cha cặn bã này còn dám nhe răng cười với cô hả? Cười cái rắm mày. Lâm Lam làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với Đổng Hoè Hoa.

Nụ cười của Trần Thanh Trí có chút cứng ngắc: “Ơ kìa chị dâu! Sao lại không để ý tới người ta thế? Hàn cục trưởng chuyển nghề về nhà rồi nên chị không coi ai vào mắt nữa hở?”.

Cha chả, lúc nào tôi quen thân với cậu như vậy hả? Lâm Lam lục lọi trí nhớ một hồi, nhớ ra mình đối mặt với thằng cha này mấy lần, hơn nữa phân nửa thời gian là lúc mình đang khóc lóc om sòm bị người vây xem, thằng cha này còn đứng một bên chỉ trỏ chê cười.

À, không đúng, có mấy lần tiếp xúc, nhưng cũng không nhiều lắm. Ví dụ nếu trên đường đi làm có gặp phải, cậu ta sẽ dùng cái dáng vẻ này nhìn cô, kiểu như tướng mạo như vậy mà lại là người đàn bà chanh chua đanh đá, vẻ mặt rất đáng ghét. Đúng là người có lòng ác!

Trần Thanh Trí ở trong thôn rất được chị em phụ nữ hoan nghênh, vì hay cười đùa, miệng lại hay nói ngọt, hôm nay khen cái này mai khen cái khác, nhưng tốt nhất đừng đánh chủ ý lên đầu cô, nếu không cô cũng không thèm khách khí đâu. Lâm Lam nheo mắt một cái: “A, Trần Thanh Trí phải không?” – sau đó liền không thèm để ý cậu ta.

Trần Thanh Trí có chút xấu hổ cười nói: “Chị dâu, cho em mượn mấy đồng, hôm nào trong nhà gửi tiền tới em trả cho chị”.

Thanh niên trí thức ở thôn đều có nhà trong thành, lễ tết sẽ có đồ gửi qua bưu điện cùng gửi tiền. Đổng Hoè Hoa cảnh giác nhìn hắn: “Sao phải vay tiền? Mấy đồng đấy?” – cô hoài nghi thằng này vay tiền mang Tú Vân đi nạo thai đây mà.

Lúc trước Lâm Lam nói chuyện với cô đã nói ở bệnh viện thấy Tú Vân, cô cũng lập tức liên hệ với biểu hiện gần đây của Tú Vân rồi, sẽ tìm bọn nhóc hỏi một chút rồi liên kết sự việc, Đổng Hoè Hoa lập tức rút ra kết luận Lưu Tú Vân vụng trộm với Trần Thanh Trí khiến bản thân có thai. Đổng Hoè Hoa cũng hơi lớn tuổi, làm chủ nhiệm hội phụ nữ nên cũng có kinh nghiệm nhiều, sao mà lừa gạt được đôi mắt hoả nhãn kim tinh của cô chứ. Lúc này thấy Trần Thanh Trí, đôi mắt của Đổng Hoè Hoa lập tức giống như đôi dao găm mà lườm. Trần Thanh Trí trong lòng chửi bậy, nhưng lại nghĩ làm sao bà già đó biết được, dù sao chuyện giữa hắn ta với Tú Vân cũng vô cùng kín kẽ, hơn nữa hắn hiểu rõ tính tình Tú Vân, dù cho có chuyện gì xảy ra thì cô nhóc đấy cũng sẽ không khai ra mình, chỉ biết im lặng gánh chịu. Cho nên chắc chắn Đổng Hoè Hoa không biết. Cho bản thân một liều an thần như vậy nên Trần Thanh Trí càng cười đến tít mắt: “Chủ nhiệm, không nhiều ạ. Chỉ cần mười đồng là được”.

Đổng Hoè Hoa kinh ngạc hô to: “Đi ăn cướp được mười đồng tiền chắc? Ai lấy ra được mười đồng hả? Một đồng mà chị đây còn thiếu đồ ăn đây”

“Nhìn chủ nhiệm kìa, người ta không có, chị dâu đây có chứ sao?” – Trần Thanh Trí nghiêm mặt nhưng vẻ mặt lại thèm thuồng nhìn Lâm Lam, vẻ nịnh bợ – “Người khác không có, nhưng chị dâu nhất định có. Nhìn chị thần thái sáng láng thực sự là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái đây. Em vừa nhìn cũng có thể dưỡng mắt, tâm tình tốt hẳn”.

Lâm Lam không chút khách khí mà liếc nhìn người này, người ta nói không đánh người mặt cười, đó chỉ là kết quả thôi. Cô nói: “Không tốt tí nào, tôi không có mười đồng”

“Vậy thì hai mươi em không có chê đâu haha, chị dâu nếu cho em mượn năm mươi một trăm em cũng không kinh ngạc”

“Cậu còn tăng lên nữa hả?” – Lâm Lam cũng bị da mặt dày của thằng này doạ sợ ngu người.

Trần Thanh Trí im lặng không nói. Người đàn bà chanh chua đanh đá kia còn tưởng là hiền lành rồi hả? Hoá ra là giải dối. Trần Thanh Trí lúc này mới nhận ra Lâm Lam không giống những người phụ nữ mà hắn ta hay bông đùa lường gạt, mà thực sự là không muốn phản ứng với hắn. Vì vậy mặt hắn ta xám ngoắt, cúi đầu đi tìm người khác mượn tiền. Lâm Lam quay đầu nói nhỏ với Đổng Hoè Hoa: “Tại sao hắn lại đi mượn tiền?”

Đổng Hoè Hoa nói nhỏ với Lâm Lam: “Còn không phải vì chuyện kia sao”

Lâm Lam hiểu ý, cũng chưa nói gì, cô kiên trì suy nghĩ về việc tuyên truyền sinh lý sức khoẻ sinh sản cho phụ nữ, nếu không sẽ còn có nhiều hơn một Lưu Tú Vân đơn thuần dễ gạt nữa đấy.

….

Lúc này ở phòng họp của cách uỷ hội cấp huyện, không khí đang rất nặng nề, một mảnh mây đen bao phủ cả phòng họp. Hội nghị tổ chức từ sáng tới giờ đã tối, bữa trưa mọi người tuỳ tiện ăn cơm. Nhưng cho tới giờ vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng.

Hàn Thanh Tùng ngồi yên vị trí, sắc mặt tối sầm không nói gì, chỉ nghe người khác đấu võ mồm. Phó cục Lý rất là kích động: “Đại đội trưởng của đại đội Hoàng Hà đúng là một tên khốn nạn, ba năm làm đại đội trưởng đã gây hoạ cho mười mấy người phụ nữ. Nhưng….tội anh ta không đáng chết” – ông ta đập tay xuống bàn – “Mọi người nghĩ xem, chúng ta cũng là cán bộ, không nên suy bụng ta ra bụng người….”

Hàn Thanh Tùng đột nhiên lên tiếng: “Suy bụng ta ra bụng người? Kẻ nào dâm vợ người, hại con gái người, đều phải giết”.

Phòng họp đột nhiên im lặng, không khí rất là khẩn trương. Phó cục Lý không ngờ Hàn Thanh Tùng lại công khai phản bác mình, có chút ngơ ngác: “Cậu, cậu nói cái gì?”

Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Người là tôi bắt, chứng cứ là tôi thu thập. Tôi ủng hộ hình phạt tử hình”.

“Hoang đường” – phó cục Lý vỗ bàn – “Chủ nhiệm Tần, lão cục trưởng, các ngài nhìn cái người chuyển nghề này nói ra câu đó cũng coi được hả? Giết người đỏ mắt thực sự không phải tôn chỉ của chúng ta. Mở miệng ra là nói giết người, lấy tử hình làm trò đùa. Nếu tử hình đại đội trưởng này sau này ai dám lên chức đại đội trưởng? Mấy năm trước còn tốn thời gian ổn định lại giờ chẳng lẽ muốn nội loạn nữa hay sao?”

Phó cục Lý nói liền một chặp, bởi vì có chút kích động nên không thèm lựa lời nữa, nhưng cũng chính là nhân dịp này nói ra suy nghĩ bản thân. Ông ta không ủng hộ tử hình, ít nhất là không nên có án tử hình trong huyện của mình. Nếu ông làm vậy thì rất nhiều người sẽ muốn lấy lòng ông, ít nhất là cán bộ cấp dưới sẽ ủng hộ. Dù sao ai làm cán bộ cũng có mục tiêu, không phải vì dân phục vụ thì chính là thực hiện hoài bão lý tưởng bản thân, cũng muốn chấm mút chút ít tiền bạc quyền lực. Nhưng không ai muốn đi làm cán bộ để chịu chết cả. Chủ nhiệm Tần cùng lão cục trưởng vẫn không nói chuyện, phó cục Cao ngồi bên cạnh phó cục Lý cũng ngồi im, nhưng không phải do mệt mỏi trong cuộc họp, mà ông ta đang đánh giá Hàn Thanh Tùng.

La Hải Thành ngồi phía sau Hàn Thanh Tùng bị những lời lẽ của phó cục Lý làm cho tức muốn chết. Lính chuyển nghề thì đã làm sao hả? Bọn họ thích giết người chắc? Còn không phải do quân lệnh như núi? Hơn nữa những kẻ bọn họ giết là những kẻ nguy hại tới an ninh quốc gia, xâm hại tới lợi ích nhân dân, không phải người mình. Còn cái tên đại đội trưởng này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình ảnh của đảng và niềm tin của nhân dân vào đảng, cũng như lợi ích của nhân dân,, đây chính là kẻ địch, không phải người mình. Vì vậy La Hải Thành đứng lên: “Trong những người làm chứng, tôi muốn nhắc nhở phó cục Lý một chút, trong năm năm này, đã có ba mươi hai người phụ nữ bị hại, gồm có hai đứa bé mười hai tuổi, ba đứa bé mười ba tuổi”.

Lời La Hải Thành vừa nói ra, không khí đột nhiên trầm lặng, không ai nói chuyện gì. Đột nhiên có người cười một tiếng. Phó cục Lý cười gằn, ánh mắt sắc lườm Hàn Thanh Tùng: “Hàn phó cục, anh cười cái gì hả?”

Hàn Thanhh Tùng nói: “Chúng tôi cũng chỉ là nông dân đi làm lính, chưa từng đi học không có văn hoá. Ở trong bộ đội chỉ nghe được trưởng quan nói một câu: thưởng phạt phân minh, giết một răn trăm”. Lời Hà Thanh Tùng chưa dứt, anh quăng cho phó cục Lý một ánh mắt bất mãn.

Vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thanh Tùng lại càng thêm nghiêm nghị, đôi mắt đen nhánh như lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo nhìn thẳng vào phó cục Lý, khiến cho ông ta run rẩy trong lòng, không khống chế được mà rùng mình một cái. Cán bộ đại đội lợi dụng chức quyền khi dễ phụ nữ cùng những thanh niên trí thức vốn không phải là điều gì quá kín kẽ bí mật. Rất nhiều đại đội đã xảy ra tình huống như thế. Thậm chí không chỉ có ở đại đội, những thanh niên trí thức trong huyện thành còn kinh khủng hơn, nhưng dù sao cũng chưa có người nào bị tóm cả. Hai bên nam nữ chưa lập gia đình mà vụng trộm với nhau, khi sự việc bại lộ, tội lưu manh hay là người đàn bà dâm đãng đều bị đấu tố, nhưng mà những chuyện như thế sẽ bị ém nhẹm đi.

Một hồi lâu sau, lão cục trưởng cất giọng nói khàn khan: “Xâm phạm lợi ích của nhân dân, không tha!” – coi như đây là sự biểu lộ lập trường của ông. Ông đưa mắt nhìn về phía chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần hít một hơi thực sâu rồi nói: “Các cán bộ đại đội có tố chất văn hoá không cao, năng lực làm việc thì đang trau dồi. Vừa hay chuyện này đem ra làm gương giáo dục những người khác. Giết một người đe trăm người, thông báo ra toàn bộ huyện, để lấy đó làm gương”.

Phó cục Lý cả người run bần bật không còn sức lực, mông ngồi bệt trên ghế phát ra tiếng Z..CHÀ.z. La Hải Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hàn Thanh Tùng cười một cái. Sắc mặt Hàn Thanh Tùng vẫn lạnh lùng như vậy, không nhìn ra một điểm cao hứng nào: “Chủ nhiệm, việc tuyên truyền giáo dục đến các công xã đại đội có phải cũng nên triển khai không?”

Chủ nhiệm Tần nhìn về phía anh: “Đương nhiên, cán bộ trong huyện thành đang muốn xuống nông thôn để tuyên truyền, cũng muốn cử năm đến bảy cán bộ nông thôn đi học hỏi kiến thức, cán bộ nông thôn cũng phải tiếp thu kiến thức văn hoá chứ sao? Nếu công xã tự tổ chức học tập, tốt thì có thể tham gia cuộc thi trong huyện, nhận khen ngợi. Hàn Thanh Tùng, cậu có đề nghị gì?”

Hàn Thanh Tùng nghĩ một chút: “Chủ nhiệm, việc bảo vệ cho phụ nữ…” – anh cân nhắc một chút từ ngữ, lại nghĩ đến những lời Lâm Lam nói – “chính là về tuyên truyền sức khoẻ sinh sản, có thể đi tập huấn ở bệnh viện huyện, sau đó các công xã, đại đội tự tổ chức học tập và tuyên truyền”.

Lão cục trưởng vỗ cái bàn: “Tốt, cái ý nầy không tệ” – ông chỉ đạo tiếp – “Tăng cường tuyên truyền, giảm thiểu tội phạm, chúng ta cũng nhàn hạ”

Chủ nhiệm Tần cũng đồng thuận: “Thừa dịp ảnh hưởng của cuộc họp lần này chưa giảm sút, chúng ta tiếp tục thông báo vấn đề này, nhằm răn đe quần chúng”.

Không ít cán bộ đại đội cũng biết chuyện này, không ngủ nổi, dù sao công bố ra tin tử hình đúng là doạ người ta một phen. Nửa đêm bắt người, khiến bọn họ một phen hết hồn vía. Ngày mai các công xã lập tức tổ chức họp, chỉnh đốn tinh thần. Lúc này phía hậu cần đã chuẩn bị xong cơm tối, thông báo mọi người cùng nhau đi ăn. Chủ nhiệm Tần và lão cục trưởng không có nhu cầu ăn tại nhà ăn, trời cũng đã tối rồi nên bọn họ trở về nhà. Phó cục Cao nói chuyện với Hàn Thanh Tùng: “Cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?”

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, trời tối rồi nên tôi sẽ về nhà” – nói rồi Hàn Thanh Tùng quay đầu nói với La Hải Thành: “Mọi người cứ ăn đi, tôi mang đồ về nhà ăn”.

La Hải Thành còn suy nghĩ ở chỗ này ăn cũng không được mấy phút, nhưng mà Hàn Thanh Tùng đã  tỏ dáng vẻ muốn vội vã về nhà bú sữa mẹ rồi, nên anh ta cũng không nói gì.

“Vậy chúng ta cũng về nhà ăn thôi” – bọn họ lục tục cùng Hàn Thanh Tùng trở về. Phó cục Cao vỗ vỗ vai Hàn Thanh Tùng, tỏ vẻ thân mật: “Đã tận mắt gặp vị anh hùng của chúng ta, sau này mong muốn được giao lưu nhiều hơn nữa”.  Hàn Thanh Tùng trả lời: “Anh hùng thì không dám nhận, tuy nhiên có thời gian tôi muốn được các vị chỉ dạy ít nhiều”.

Phó cục Lý đã giận tới mức đỏ con mắt, ông ta ngồi lù lù ở đó mà không ai thèm để ý tới. Đột nhiên ông ta vỗ bàn rầm một cái: “Tôi sẽ chỉ vì bản thân tôi thôi sao? Không phải tôi đang vì các người à?”

Phó cục Cao lập tức chế nhạo: “Phó cục Lý đừng nóng, không ai nói anh ích kỷ đâu, chúng ta đang bàn luận về việc xử lý cái tên đại đội trưởng chó má kia mà” – phó cục Cao còn lười nói tên vị đội trưởng nọ. Hàn Thanh Tùng cũng không dây dưa nhiều, mang theo đám người La Hải Thành cưỡi xe đạp về nhà, đến cửa thôn thì ai về nhà nấy. La Hải Thành cười cười: “Hàn cục, hôm nay quả thực thống khoái”.

Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Cầm được lương thì phải biết làm việc, đừng để hai năm nữa khiến người ta giải tán cục công an này thì lương cũng không có mà cầm”

La Hải Thành cười haha: “Các anh em đều nghe thấy chứ?”

Mấy người xung quanh cười nói: “Nghe rõ”

Bản thân cục công an của bọn họ hiện tại đang là một ngành dư thừa, vì trước kia công xã không cần cục công an, mà cục công an thành lập sau thời điểm cách uỷ hội đề nghị mới được thành lập; không biết trước lúc nào sẽ giải tán, nên mọi người không dám cố gắng. Nhưng nghe Hàn Thanh Tùng nói vậy, mọi người ở đây nhiệt huyết mười phần. Hàn Thanh Tùng phất tay đạp xe về nhà.

Xa xa thấy nhà mình dưới ánh sáng hoàng hôn, trong lòng tự dưng thấy ấm áp vô cùng, bao nhiêu lo âu buồn rầu trước đây bị quét sạch, chân dài đạp một cái bánh xe lăn thật xa. Lúc này trời đã không còn sớm, bọn nhỏ đã học bài xong rồi đi ngủ, còn Lâm Lam đang gấp quần áo và sửa y phục chờ Hàn Thanh Tùng trở về. Quần áo của Đại Vượng và Tam Vượng rách rất nhanh, nên phải sửa cũng nhiều.

Hai ngày này Hàn Thanh Tùng bận rộn sửa y phục cùng với Lâm Lam. Lâm Lam nhìn lại sản phẩm của mình rồi lại nhìn sản phẩm của Hàn Thanh Tùng vá, cô cảm thấy không tốt tí nào. Hàn Thanh Tùng còn an ủi Lâm Lam chút, may phần lớn đều là con trai nên mặc đồ hơi xấu cũng không vấn đề. Khi Lâm Lam đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động bên ngoài liền nhảy xuống đất chạy ra mở cửa.

“Trễ như vậy nếu không còn xe thì anh ở nhà khách huyện là được rồi, đường xa trở về nguy hiểm”.

Hàn Thanh Tùng dù có bận rộn đi chăng nữa cũng đều về nhà ngủ, trừ phi phải đi xa khỏi huyện, nếu không chưa bao giờ ngủ ở ngoài. Hàn Thanh Tùng đưa hai hộp cơm cho Lâm Lam: “Tiền trợ cấp nghỉ ngơi là hai đồng” – mà về nhà chính là tiết kiệm được hai đồng. Lâm Lam cười lên, sờ hộp cơm nặng trịch là biết chồng chưa ăn cơm rồi: “Vậy anh cũng phải ăn cơm đi chứ? Bụng đói rót gió lạnh, anh không xót nhưng em không xót không được”.

Hàn Thanh Tùng rung động trong lòng, không nhịn được lại ôm lấy hông Lâm Lam mà hôn một cái hôn dài. Lâm Lam đấm ngực chồng: “Trời đã tối rồi, còn không mau vào nhà?”

Hàn Thanh Tùng nhất thời cười nhẹ, đẩy xe đạp về phòng phía nam.

Vào phòng, Hàn Thanh Tùng cởi quần áo đã ngấm sương lạnh bỏ ở chậu lớn, Lâm Lam đã đổ nước ấm để anh rửa mặt rửa tay. Hàn Thanh Tùng thuận tiện giặt luôn cả đôi tất. Lâm Lam đã châm lửa bếp hâm lại cơm. Hàn Thanh Tùng nói: “Anh ăn nguội cũng được” – Hàn Thanh Tùng cảm thấy mình nên ăn trong huyện cho bớt việc.

“Không được nhắc tới những lời kiểu như là ăn lạnh biết không? Toàn lời vô ích. Trẻ tuổi không cảm thấy gì nhưng già rồi anh ngã bệnh không phải vẫn do em chăm sóc à? Không nói lại mấy lời này nữa biết không?” – Lâm Lam đang nhóm lửa lớn một chút, lửa lớn cơm mau nóng. Lâm Lam cảm thấy đây chính lầ đang dụ dỗ chồng mình, dù là dụ dỗ cho anh vui vẻ hay là thật lòng muốn thế cô cũng chẳng còn để ý nữa. Dù sao người ta đối tốt với cô, cô cũng đối tốt với người ta chứ sao. Hàn Thanh Tùng cảm thấy ấm áp từ sâu trong lòng, vẻ mặt thì vẫn lạnh không thấy cảm xúc nhưng ánh mắt kia đã hàm ý rất nhiều thứ. Lâm Lam muốn cùng nói chuyện với Hàn Thanh Tùng về việc nhận khẩu phần lương thực ngày hôm nay, chia ra bao nhiêu công điểm nộp bao nhiêu tiền.

Hàn Thanh Tùng quay đầu lại: “Tiền đủ không?”

“Anh kiếm nhiều tiền lương như vậy, dĩ nhiên đủ. Nhà ta còn phải dựa vào tiền lương của anh mà chống đỡ đấy. Nhà người ta không có số tiền này, công điểm không đủ thì sống khó rồi đây”

Triệu Quế Liên và những người ở đó sắc mặt khó coi, bọn họ còn định chiếm lợi ăn không đống lương thực đó. Hàn Thanh Tùng nói: “Sau này anh sẽ về nhiều hơn để giúp em làm việc”.

Tiền mua lương thực này dành  được càng tốt, mua món khác sẽ dư dả hơn, mà trong nhà có bốn năm đứa bé đang độ tuổi đi học, anh còn muốn mua cho vợ một đôi giày da nhưng không muốn tiết lộ, sợ vợ càm ràm không nên xài tiền bậy bạ.

Lâm Lam vốn tưởng trễ như vậy trở lại đã đủ mệt, chỉ cần trò chuyện với nhau rồi ngủ, nào biết chuyện tình không thể miêu tả được còn tiếp diễn hả? hả? Aizzzz, cô thông cảm người ta cực khổ, ấy vậy mà người ta còn đang “làm” không biết mệt kia kìa. Làm sao tự dưng lại sáng dạ như thế chứ? Làm cô chuyển thành lo lắng sau này già, chồng cô có bị thận hư hay không?

Ngày thứ hai, Hàn Thanh Tùng vào huyện thành có việc, Lâm Lam thì bắt đầu đi phơi khoai lang sấy. Phơi khoai lang thì không mệt, nhưng Lâm Lam muốn rầu hết cả người. Dùng một tấm ván gỗ dài hơn một thước, một đầu đục thủng để gắn một lưỡi dao dài, gác lên trên cái sọt, người làm sẽ giữ tấm ván gỗ đó, tay cầm khoai lang chà qua xát lại. Mọi người làm việc rất thuần thục nhưng làm nhiều sẽ hoa mắt, lưỡi dao kia sắc như vậy, nhỡ quẹt vào tay thì tuyệt đối máu chảy như suối luôn. Lâm Lam đúng là không bào được món này. Cũng may Đại Vượng rất bản lĩnh, làm việc nhanh chóng động tác lưu loát, chà xát củ khoai lang còn thuần thục hơn một người phụ nữ. Chẳng qua thằng bé còn phải đi học, không thể làm việc cả ngày, nhưng mà chả biết sao thằng bé lại dụ dỗ được Hàn Thanh Bình học sáng hai tiết, chiều hai tiết, những thời gian khác đều dẫn đầu lũ trẻ đi xát khoai lang. Có bọn nhóc hỗ trợ xát khoai, công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ăn cơm trưa xong, Lâm Lam dự kiến mang Tiểu Vượng đi làm việc tiếp thì Đổng Hoè Hoa ngăn lại. Đổng Hoè Hoa có vẻ mặt gấp gáp vô cùng: “Lâm Lam, tới giúp chị một chút”

“Chủ nhiệm, có chuyện gì mà chị vội vã thế?” – Lâm Lam buồn bực.

“Em cũng biết là chuyện kia còn gì? Là cái gì mà tuyên truyền vệ sinh phụ nữ gì đó đó? Mau giúp chị nghĩ một chút ý tưởng đi”

Lâm Lam để Tiểu Vượng chơi cùng chúng bạn trên đường, còn cô bị kéo tới nhà Đổng Hoè Hoa. Phòng ốc nhà Đổng Hoè Hoa cũng không khác so với nhà cũ Hàn gia, vì có giường nam giường bắc lại còn có cột nhà to, ánh sáng không tốt, phòng không đủ cao. Hiện tại cô đã ở nhà mình cao lớn rộng rãi quen thuộc, giờ vào căn phòng nhỏ thế này liền cảm thấy sợ hãi. Lâm Lam nhìn trên giường gạch đang bày một đống giấy tờ bút sách còn có tranh tuyên truyền vẽ hình một người phụ nữ với phân cảnh đằng sau lưng là bầu trời xanh.

Đổng Hoè Hoa bày đồ trên giường gạch cho Lâm Lam nhìn, ngay sau đó lại gãi đầu ngượng nghịu: “Ai dà, chị quên mất là em chưa từng đi học”

Lâm Lam cười nói: “Không ngại, con em đi học nên mỗi ngày em đều theo học bọn nhóc một ít, không tốn học phí mà lại học được nhiều, rất có lời”

Học từ Mạch Tuệ, lại còn mượn sách chuyên môn từ Hàn Thanh Bình, Lâm Lam giả đò học ghép vần rồi tập đọc sách, thỉnh thoảng cô lại lẽo đẽo theo Hàn Thanh Tùng học tập, thường xuyên như vậy cô tiến bộ hơn bọn nhỏ không phải ít. Bọn nhỏ luôn cảm thấy rất thần kỳ, Hàn Thanh Tùng lại lờ mờ cảm thấy có cái gì không đúng nhưng không nói gì, dù sao Lâm Lam đọc viết cũng tương đối khá, không viết ra cái gì linh tinh nên việc bại lộ không bị “dễ dàng” như vậy. Chẳng qua Hàn Thanh Tùng là người bên gối thì sẽ tinh ý hơn, nhưng quá nửa là bị Lâm Lâm hư hư thực thực làm cho bỏ qua. Đối với Đổng Hoè Hoa, Lâm Lam nói là cùng bọn nhỏ và Hàn Thanh Tùng học chung, với Hàn Thanh Tùng thì cô nói là cùng bọn nhỏ với Đổng Hoè Hoa và một số thầy giáo học ké. Dù sao cũng không có người ngày ngày theo dõi, nên cô nói tròn là tròn mà méo là méo. Đổng Hoè Hoa cảm khái nói: “Thế thì thuận tiện quá rồi. Lâm Lam à, trong huyện vừa báo xuống để cho các công xã, các đại đội tổ chức học tập tuyên truyền giáo dục kiến thức về mối quan hệ nam nữ” – sinh lý hay vệ sinh cái kia quá mới mẻ, Đổng Hoè Hoa nhất thời không nói ra.

Khả năng của Đổng Hoè Hoa có hạn, chỉ là người biết chữ có chút kiến thức, mặc dù đi làm công tác xã hội thôi, nói chuyện tâm tình với người quen biết thì được, chuyên nghiệp hơn thì cô chưa biết làm, thế nên Đồng Hoe Hoa luống cuống. Nhớ tới điều Lâm Lam đã nói trước đó, cô nghĩ rằng cần phải để Lâm Lam hỗ trợ mình.

Lâm Lam vui mừng hỏi: “Thật ư?”

Ai da, đúng lúc buồn ngủ thì có người đưa gối này, Lâm Lam đang rầu rĩ chuyện nhà không đủ công điểm đổi lương thực thì có chuyện tốt đưa tới cửa. Cô nói: “Đây là chuyện tốt mà, chờ phơi khô khoai lang, đàn ông trong công xã cày ruộng trồng lúa mạch thì là lúc mấy phụ nữ chúng ta không có việc nặng nào nữa, có thể tổ chức tuyên truyền học tập”

Cô cho Đổng Hoè Hoa một hai ba bốn năm cái gạch đầu dòng, làm gì trước, làm gì sau, đầu tiên tuyên truyền nội bộ cho những người phụ nữ, sau mới tuyên truyền rộng rãi cho các thiếu nữ nữ thanh niên. Đồng thời còn cần luyện tập tiết mục, thời điểm nông nhàn có thể tuyên truyền ở đại đội, cũng có thể đi tới thôn khác mà tuyên truyền.

“Tốt nhất là cần cộng thêm vào đó biểu diễn tiết mục, ca hát, diễn nhạc kịch, nhảy múa, múa đồng ca đều được á. Không phải chúng ta có những thanh niên trí thức hay sao? Bọn họ có hội ca hát, còn thầy giáo Hoắc có nhạc cụ, đến lúc đó có thể tổ chức khiêu vũ, hoặc hát các bài hát trẻ em. Mùa đông lạnh ít công việc, dễ có chuyện, xã viên ít ra cửa thì có thể tổ chức tuyên truyền cho họ nghe, bọn họ cầu mà không được ý”

Lâm Lam nói năng đạo lý rõ ràng, khiến cho Đổng Hoè Hoa nghe được giống như lạc vào sương mờ lại tìm ra lối thoát. Đổng Hoè Hoa chạy lại ôm chầm lấy tay Lâm Lam, hưng phấn nói: “Lâm Lam này, em nói thế thực sự là hay quá đi, nhưng so với em trước đây thì giống như hai người khác biệt ấy”.

Lâm Lam cười mỉm rồi nói: “Những chuyện này cứ từ từ, mọi việc chuẩn bị tốt rồi tuyên truyền, mọi chuyện rồi sẽ thông suốt cả”

Đổng Hoè Hoa càng nghe càng thấy có ý tứ, bản thân cô đang nghĩ chưa ra, mà những lời Lâm Lam nói cô nghe rồi rút ra khá nhiều thứ. Hai người thương lượng một lúc thì Lâm Lam hỏi: “Chủ nhiệm, chúng ta làm cái này có được công điểm không? Có cho tiền không?”.

Lâm Lam chính vì cái này mà tới nhé, nên không thể quên việc chính được. Đổng Hoè Hoa cười ha ha: “Có chứ, người khác chưa chắc đã cho nhưng mà em thì chắc chắn có phần. Chị đây đang tắc thì có em tới gợi ý, nên cho. Nếu như mà ra khỏi thôn đi tuyên truyền thôn khác khẳng định là thêm tiền”

Lâm Lam cao hứng: “Chúng ta cần lương thực là được, tiền không có cũng không sao”.

Nếu có lương thực, gia đình cô sẽ không phải lo đói nữa, bọn nhỏ sẽ tiếp tục an tâm đi học.

Nếu không thì Nhị Vượng đã lo lắng lắm rồi, cả ngày chỉ lo cả nhà chịu đói, lúc nào cũng nghĩ hay là để anh cả với lão tam đi học thôi, còn mình thì bỏ học cho xong. Thằng bé thật già đặn.

Đổng Hoè Hoa nghĩ thông suốt rồi liền lôi kéo Lâm Lam đi tìm Hàn Vĩnh Phương: “Bí thư chi bộ, nhiệm vụ của cấp trên về việc tuyên truyền giáo dục thì một người làm không hết đâu ạ. Anh để cho Lâm Lam giúp em đi”

Buổi sáng Hàn Vĩnh Phương đã đi dự cuộc họp khẩn cấp tạm thời của công xã rồi, dĩ nhiên biết chuyện tuyên truyền này là chuyện gì. Cổ chủ nhiệm đã nói tới mức nước bọt bắn văng toé loé, yêu cầu toàn bộ cán bộ công xã triển khai mở rộng việc phê bình tự phê bình, triển khai việc nói đi đôi với làm, chăm chỉ học tập, đồng thời cũng yêu cầu toàn bộ xã viên của công xã tiến hành tuyên truyền hoạt động phòng lưu manh kẻ xấu. Cá nhân Hàn Vĩnh Phương cảm thấy việc tuyên truyền này rất cần thiết vì trong lúc ở chung giữa thanh niên trí thức với nhau, hay thanh niên trí thức với xã viên hoặc xã viên với xã viên thì cũng có tiềm ẩn những kẻ đùa bỡn lưu manh, dù sao người trẻ tuổi khí huyết dồi dào hay là những người nam nữ cô đơn dễ dàng phát sinh chuyện.

Đại đội trưởng của đại đội Hoàng Hà mấy ngày hôm trước đã bị công an bắt, nguyên nhân vì tra ra được mấy năm nay hắn ta lợi dụng chức quyền dụ dỗ đe doạ mười mấy nữ thanh niên trí thức cùng nữ xã viên làm trò xằng bậy với họ. Vụ này rùm beng lớn làm ảnh hưởng nhiều tới tinh thần mọi người. Hàn Thanh Tùng tự mình dẫn người đi trước, sau đấy chuyển trực tiếp đến cách uỷ hội cấp huyện, để bên đó cân nhắc thương thảo về mức hình phạt công việc.

Nửa đêm hôm qua, khi nhận lại được văn kiện đã thấy dòng phê đỏ chói: Tử hình.

Điều này giống như một quả đạn pháo, thoáng cái nổ banh tâm trí của những cán bộ cơ sở trong màn đêm. Sáng sớm mọi người đã tập trung họp.

“Nội bộ kiên quyết phối hợp”

Đổng Hoè Hoa nói thêm vài câu để Lâm Lam ghi chép bổ sung. Lâm Lam ghi xuống, cũng không đoạt danh tiếng của Đổng Hoè Hoa, dù sao cô chỉ muốn kiếm công điểm và tiền công, không muốn làm cán bộ phụ nữ. Cả ngày chỉ có đi hoà giải hết nhà Đông tới nhà Tây với những mâu thuẫn nhỏ nhặt, cô không chịu được đâu. Hàn Vĩnh Vương nghe vậy liền liên tiếp gật đầu. Đổng Hoè Hoa hỏi thêm chuyện công điểm cùng một vài chuyện khác, cô cũng suy nghĩ ý tứ của Lâm Lam, biết rằng Lâm Lam chỉ mong muốn công điểm và tiền, không có hứng thú làm cán bộ, vừa hợp. Hàn Vĩnh Phương liền nói: “Như này đi, hai người các cô muốn tính công điểm thế nào thì tuỳ, còn việc đi tuyên truyền phải vô cùng tận lực. Ít nhất năm đến sáu ngày phải có một buổi tuyên truyền. Chờ sau này chuyên nghiệp hơn, còn có thể ra ngoài đại đội thực hiện tuyên truyền, đến lúc đó có thể đàm phán họ đưa tiền hay là lương thực nữa”.

Lâm Lam cao hứng hỏi thêm: “Bí thư chi bộ, thời điểm tuyên truyền chúng ta có thể tổ chức biểu diễn nữa, nếu mời các vị giáo viên hoặc thanh niên trí thức thì tính thù lao thế nào?”

Hàn Vĩnh Phương cũng có chút kinh nghiệm, lễ mừng năm mới cũng tổ chức hát đồng ca, đi cà kheo diễn tiết mục, liền gật đầu: “Người lớn một ngày mười công điểm, trẻ em được sáu công điểm. Nếu biểu diễn ở ngoài thôn thì lương thực với tiền cái này mọi người tự chia, tôi không can thiệp. Quy định này linh hoạt chút, xem hiệu quả thế nào sau này sẽ tính toán công điểm nhiều hơn”.

Lâm Lam hưng phấn muốn sùi bọt mép, công điểm, lương thực, tiền đang lũ lượt kéo về a! Cô cũng không còn lo lắng người khác không phục nữa, dù sao trong thôn cũng có người đã từng đi học hai năm, biết mấy chữ, lại nghe nói có công điểm thì ai cũng muốn tranh giành cho xem. Hàn Vĩnh Phương lại bồi thêm một câu: “Không sợ, nhiều năm như vậy ai cũng có chút suy nghĩ quá đà, ai khởi xướng suy nghĩ linh tinh thì cứ mắng thẳng mặt”.

Lâm Lam giơ ngón cái, bí thư chi bộ thực khí phách!

Đổng Hoè Hoa nói thêm một câu làm Lâm Lam cảm thấy yên tâm hơn: “Chuyện này chị đề nghị đầu tiên, dĩ nhiên chị cần phải tham gia, bọn họ chỉ đứng quan sát bên ngoài, còn chưa hiểu sâu cặn kẽ thì nói năng được gì? Nói được chó nghe chắc?”.

Nói rồi Đổng Hoè Hoa nhờ Hàn Vĩnh Phương báo cho mỗi đội trưởng đội sản xuất, để họ trao đổi trước với các xã viên vào giờ tan làm, đến lúc đó mọi người cùng tích cực phối hợp với nhau sẽ nhanh chóng hơn. Hàn Vĩnh Phương đồng ý.

Sau khi tạm biệt Hàn Vĩnh Phương, Lâm Lam lại muốn đi tìm Hàn Thanh Bình hoặc Thầy giáo Hoắc nói chuyện một chút thì bị Đổng Hoè Hoa kéo lại: “Đi, chúng ta đi làm công việc quan trọng nhất nào”.

Lâm Lam hiểu ngay Đổng Hoè Hoa muốn nói đến chuyện Trần Thanh Trí và Lưu Tú Vân. Lâm Lam không muốn đi, đây không phải là chuyện gì tốt. Vừa nói chuyện này ra thì người ngoài gièm pha, trong cuộc lại thẹn quá thành hận hoặc mất mặt quá đi tìm chết thì sao? Mấu chốt hơn là, Lâm Lam cô không phải là cán bộ. Đổng Hoè Hoa không để ý đến nhiều băn khoăn của Lâm Lam, cô lôi kéo Lâm Lam đi viết thông báo lớn, nội dung là về việc tuyên truyền sức khoẻ sinh sản vị thành niên trong đại đội, người phụ trách là Đổng Hoè Hoa và Lâm Lam.

“Trước tiên phải làm thông báo đánh động cho họ biết, chúng ta có nhiệm vụ như vậy” – dán thông báo xong, còn chưa tới giờ tan tầm. Đổng Hoè Hoa dẫn Lâm Lam đi tìm Lưu Tú Vân. Mấy ngày qua cô bé xin phép nghỉ ở nhà nấu cơm, cửa lớn không ra cửa nhỏ không mở. Mẹ Tú Vân đang ở nhà khuyên bảo con gái, nghe thấy giọng Đổng Hoè Hoa liền quệt miệng bước ra mở cổng. Nhìn thấy Lâm Lam, mẹ Tú Vân hơi ngạc nhiên. Đổng Hoè Hoa nói trước: “Chị dâu, chị đừng nghi ngờ. Em gái Lâm Lam không phải người nhiều chuyện đâu. Cô ấy đã sớm biết chuyện nhưng không nói gì cả”

Mẹ Tú Vân thở phào nhẹ nhõm, liếc ra bên ngoài rồi đem cửa đóng chặt, sau đó khuôn mặt u buồn vô cùng: “Chủ nhiệm, em có thể suy nghĩ biện pháp thuyết phục con bé này được không?”

Đổng Hoè Hoa nghe vậy liền hỏi tính toán hiện tại là như thế nào.

Mẹ Tú Vân nhỏ giọng nói: “Nguyên văn là con bé muốn lén chị đi bệnh viện phá thai, nhưng mà con bé rốt cuộc mềm lòng khhông nỡ. Em nói xem cái đứa bé ngốc này có phải muốn lấy mạng chị không?” – vừa nói mẹ Tú Vân vừa lau nước mắt.

Đổng Hoè Hoa vỗ tay bà an ủi: “Nói chuyện chính trước đi”

Mẹ Tú Vân nức nở một chút: “Hiện tại muốn đánh nó cũng không được nữa.  Con bé đi bệnh viện huyện..” – vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Lam: “Bác sĩ kiểm tra nói thân thể con bé không được tốt, nếu phá thai sẽ xuất huyết rất nhiều, nhẹ thì hư hại thể cốt, sẽ không thể mang thai được. Nặng thì….nặng thì chính là một xác hai mạng. Em nói, em nói đi, đây là muốn cái mạng già của chị đúng không?”

Đổng Hoè Hoa nói: “Có biết người đàn ông gây chuyện là ai không?”

Mẹ Tú Vân than thở: “Đứa con gái ngu dại của chị, đánh chết nó cũng không nói là ai, làm cho chị tức giận vô cùng muốn mặc kệ nó. Nhưng lại lo cha nó biết lại đánh chết nó. Cô nói xem….haizzz”

Tính tình Lưu Quý Phát như vậy, biết con gái làm chuyện ngu dại thì đảm bảo sẽ đánh con gái một trận rồi mới nói chuyện khác. Mẹ Tú Vân vừa sợ chồng biết, vừa giận con gái làm ra chuyện này còn bao che cho thằng đàn ông kia, thực là muốn tức nổ đom đóm mắt. Lâm Lam không nghĩ tới việc mẹ Tú Vân chưa tra ra được là ai, liền nhỏ giọng nói: “Người đó thì dễ tìm, chỉ cần khoanh vùng mấy người thanh niên tuổi tác xấp xỉ Tú Vân thôi. Mấu chốt là tìm được thì làm sao đây? Là tóm hắn lại hay là….”.

“Ấy! Không thể tóm…” – mẹ Tú Vân giật nảy mình – “Vợ chủ nhiệm Thanh Tùng, nếu hai em tìm ra được người nào, có thể để cho cậu ta cưới Tú Vân không? Như vậy là xong xuôi không có vấn đề gì?”

Bắt được người là tương đương phanh phui mọi chuyện mà, không thể bắt nha. Mẹ Tú Vân gấp tới độ xám cả mặt, cả người xuội lơ, nói gì cũng không rõ ràng. Lâm Lam cảm thấy Trần Thanh Trí chắc chắn không muốn kết hôn cùng Lưu Tú Vân. Kết hôn đồng nghĩa với việc Trần Thanh Trí sẽ phải ở lại nông thôn không thể quay trở lại huyện thành. Đội ngũ thanh niên trí thức mặc dù không biết mình có thể quay về hay không, quay về lúc nào, nhưng luôn dựa vào quan hệ hoặc là bị ốm nặng hoặc là có người trong nhà về hưu để trở về.

Thực ra mặc dù không có chính sách cho một nhóm lớn các thanh niên trí thức trở về huyện thành, nhưng tựu chung cũng là có biện pháp trở về. Vì vậy những người đồng ý kết hôn cùng xã viên, căn bản là thân phận không tốt hoặc gia đình ly tán, đời này không còn cơ hội trở về nữa, đó là những người cam chịu số phận. Những thanh niên trí thức đều lén lút lưu ý lấy, người nào có ý muốn trở về đều không có ý nghĩ kết hôn cùng một xã viên. Bố mẹ của thanh niên trí thức họ Trần kia là một cặp vợ chồng công nhân viên, trong nhà còn một em trai em gái, vì vậy nếu như bố mẹ cậu ta có một người về hưu thì cậu ta sẽ được trở về để thế chỗ vị trí hưu đó. Cho nên cậu ta kiên quyết không chịu kết hôn với Lưu Tú Vân. Lâm Lam cũng biết nội dung kịch bản, mặc dù có không ít thanh niên trí thức không chịu nổi cô đơn đã kết hôn với xã viên, sau đó được trở về thành thị liền không thừa nhận mối hôn nhân này, không chấp nhận người vợ cùng đứa con tới từ nông thôn thân phận thấp kém lại ngu dốt, nên bọn họ vứt bỏ vợ con ở lại, một lần nữa cưới vợ ở thành thị lập nghiệp ở thành thị. “Nghiệt trái” là bộ phim nói về vấn đề này. Đổng Hoè Hoa nói chuyện: “Chị dâu đừng vội, nếu không chúng ta nói chuyện trước với Lưu Tú Vân đã”.

Mẹ Tú Vân thực sự cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhờ cậy hai người các cô. Dù sao bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, yêu thương con cái nhưng kiến thức hạn hẹp không biết điều gì mới thích hợp, còn phải giữ thể diện cho người chồng nóng nảy trong nhà nên mấy ngày nay đau khổ buồn bực muốn chết. Quả không ngoài dự liệu của Lâm Lam, Lưu Tú Vân không những hiền lành ít nói, mà còn hơn vậy, cô bé quá đơn giản ngây thơ, nếu không muốn nói là có chút ngu ngốc. Thế mà lại cắn răng không chịu khai ra đó là người nào. Đổng Hoè Hoa trực tiếp nói tên Trần Thanh Trí, cô bé liền sửng sốt một chút rồi lập tức lắc đầu, cúi đầu xoắn góc áo nói là không phải. Lâm Lam vội khuyên nhủ: “Tú Vân, vốn là cháu có thể phá thai, nhưng bây giờ sức khoẻ và tình trạng bản thân không cho phép vậy chỉ có thể kết hôn thôi. Nếu không kết hôn thì cháu định làm gì? Bụng lớn rồi cả đại đội sẽ tiến hành phê bình kiểm điểm cháu. Cháu để cả nhà có cha mẹ đi đâu cũng bị người chỉ trỏ ư?”.

Tình yêu vạn tuế, tự do vạn tuế cũng phải tuỳ hoàn cảnh mới được, ở nơi này vẫn còn nhiều tập tục truyền thống, cho nên sẽ không có chuyện yêu đương tự do đâu. Huống gì Trần Thanh Trí không yêu cô bé, chẳng qua không chịu nổi cô đơn liền tìm một cô nhóc ngây thơ dễ gạt để phát tiết một chút mà thôi.

“Nhưng mà, nhưng mà cháu không thể, không thể phá huỷ anh ấy. Anh ấy đang có tiền đồ tốt mà…” – Lưu Tú Vân vừa khóc nức nở vừa nói, nói không ra hơi, cúi đầu chảy nước mắt – “Anh ấy còn nói, sau này trở về huyện thành ổn định rồi sẽ đón chúng ta lên đó”.

Đổng Hoè Hoa không nhịn được quát lên: “Trở về thành? Về cái gì mà về? Không có dấu đồng ý từ đại đội, nó về làm sao được? Nó có tiền đồ tốt? Cháu có chắc không? Nhà họ Lưu xui xẻo là đáng đời à? Cha cháu, mẹ cháu, anh trai chị dâu cháu quả thực xui xẻo là đáng đời, thể diện mặt mũi trôi theo cháu hết rồi”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tú Vân nhất thời trắng bệch như một tờ giấy, câm nín không nói được chữ nào. Lâm Lam không đành lòng nói nặng lời, dù sao ngây thơ thiện lương lại mềm yếu vốn là ưu điểm của cô bé, giờ lại trở thành vũ khí làm cô bé bị hại. Chuyện này thôi đã đủ tàn nhẫn lắm rồi. Cô đối với phụ nữ luôn mềm lòng thứ tha. Cuối cùng, Đổng Hoè Hoa lôi kéo Lâm Lam: “Chuyện này không còn là chuyện riêng của Tú Vân nữa, là chuyện của cả thôn chúng ta. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, cả thôn Sơn Nhai đều không ngóc đầu lên được, sau này cưới vợ gả chồng cũng sẽ bị người đời đàm tiếu”. Cán bộ thôn đi tới công xã cũng sẽ bị đồng nghiệp khác chê cười chế nhạo, nghĩ thôi cũng đã đủ mất mặt rồi. Vì thế Lâm Lam quyết định: “Chúng ta đi tìm Trần Thanh Trí”.

Sau giờ tan tầm các cô tìm được Trần Thanh Trí, để êm xuôi giải quyết chuyện này. Lúc đầu Trần Thanh Trí còn cợt nhả trêu chọc mấy câu, chẳng qua nhìn mặt hai người lạnh như băng cũng đã bớt nói linh tinh lại. Đổng Hoè Hoa lên tiếng: “Trần Thanh Trí, chuyện cậu với Tú Vân yêu đương với nhau…”

Trần Thanh Trí lập tức trợn mắt đổi sắc mặt: “Chủ nhiệm, chị đừng ngậm máu phun người nhé. Tôi là một thanh niên trí thức giữ mình trong sạch. Xã viên của chị lớn bụng chị lại đổ cho tôi? Chuyện hoang đường gì thế? Gì mà tôi không biết liêm sỉ cơ? Chị đừng có nói cái thai là của tôi, chị để Lưu Tú Vân lại đây ba mặt một lời xem cô ta có dám nói cái thai đó là của tôi không? Người trong cuộc không dám nói đấy là của tôi thì sao chị lại dám nói vậy?”.

Ôi, cái thằng! Nhìn mặt mũi thái độ của hắn Lâm Lam thực sự muốn đi công xã báo án để bắt thằng nhóc này đi diễu ngoài phố cho người ta ném trứng thối. Cô lên tiếng: “Chúng tôi còn chưa nói gì mà cậu đã biết cô ấy có thai? Cậu cũng biết luôn chúng tôi định đổ vấy cho cậu? Giỏi đấy” – Lâm Lam hừ lạnh.

Trần Thanh Trí giơ tay thề: “Tôi xin thề, giữa tôi với Lưu Tú Vân hoàn toàn trong sạch, chỉ có thể nói là anh em quan hệ tốt chút xíu, chứ không hề nói lời yêu thương, càng không làm cô ấy bụng lớn. Ai biết được do cô ấy cùng với ai không kiềm chế được mà thành như vậy? Các người đừng quấy rầy tôi, tôi đi đây”.

Đã từng thấy kẻ vô sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào vô sỉ như thằng nhãi này. Lâm Lam bộc phát bản tính của một người phụ nữ đanh đá, tiến tới tát cho hắn nhiều phát liên tiếp, đánh cho hắn ta đứng ngu người tại chỗ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...