Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Chương 12: Làm Việc
Hai người trở về nhà, Dương Vũ vào trong phòng thay quần áo, Sở Đình cũng chỉ có thể đợi ở nhà bếp, hết cách rồi, cả căn nhà cũng chỉ có hai gian phòng, một gian nhà bếp một căn phòng ngủ, không có chỗ khác.Ngồi ở trên ghế nhỏ trước bếp, Sở Đình lại quan sát kỹ càng cả nhà bếp, dùng ánh mắt tìm tòi một lần, phát hiện thật sự không có gì cả, ngay cả lương thực phụ bột ngô gì đó cũng không có, chỉ có mấy củ khoai lang. Đây không phải nói giỡn đâu, cái này còn sống như thế nào!Chẳng lẽ là để ở trong hầm?Tuy rằng đời trước thành thị mà Sở Đình lớn lên không có phong tục đào hầm, nhưng địa phương này không hẳn là không có, ừ, chắc chắn là để lương thực ở trong hầm.Sở Đình nghĩ như vậy, Dương Vũ đã thay quần áo xong, đi đến nhà bếp, nhìn thấy vợ mới cưới ngồi ở trên ghế dài ngơ ngác thì nói: “Ngây ngốc cái gì?”“Ha hả, không có gì, chỉ là suy nghĩ buổi tối ăn gì, lương thực trong nhà ở đâu?” Sở Đình thử thăm dò hỏi ra miệng.“Không phải ở đây sao? Không nhìn thấy ư?” Dương Vũ tùy ý chỉ vào mấy củ khoai lang ở góc sáng sủa đó.Không thể nào! Cái này Sở Đình thật sự không biết nói gì.Dương Vũ thấy trên mặt vợ mới cưới không thể tin dáng vẻ ngốc nghếch, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Đùa em thôi, mấy củ khoai lang đó sao ăn đủ, ngày hôm qua làm đám cưới lương thực trong nhà đều dùng hết, ngày mai tôi lại mua một ít về từ thành phố.”Tuy rằng nói thời đại bây giờ làm đám cưới sẽ không làm lớn, dù sao cũng không có điều kiện tốt như thế, nhưng vẫn phải mời mấy người quen biết ăn cơm còn có mấy người bạn của mình, việc này Dương Vũ chắc chắn sẽ không làm, cha mẹ anh còn sống, cũng không tới phiên anh xử lý.Vậy là tốt rồi, Sở Đình yên tâm.“Quay về phòng đi, đừng ngồi ngẩn người ở chỗ này.” Dương Vũ cười tủm tỉm đến kéo Sở Đình: “Từ hôm qua kết hôn chúng ta còn chưa trò chuyện cho tốt đâu.”Sở Đình cảm thấy không hay rồi, tuy rằng cô đã có dự tính muốn chung sống với người chồng hờ, nhưng trong lòng vẫn chưa chuẩn bị cái đó! Đời trước cô một lòng một dạ kiếm tiền tích tiền, về cơ bản không có tâm tình yêu đương, cũng không ai tìm cô yêu, bởi vì bốn năm đại học cô đều là một dáng vẻ dãi nắng dầm mưa không có thể diện.Cô không ngại làm loại chuyện này, thực sự không ngại, Sở Đình vẫn cảm thấy bên ngoài thân thể đều không cần để ý, có thể nói như vậy, nếu Hoa Quốc nơi cô sống đời trước có cái loại diễu/ hành/ khỏa/ thân giống như nước ngoài, thậm chí cô cũng có thể tham gia, bởi vì thân thể chỉ là một cái xác mà thôi, loại ý nghĩ này có thể nói rất kì ba.Nhưng không phải hiện tại, sáng hôm nay mới phát hiện xuyên qua, lại đến nhà chồng ăn bữa cơm đầu tiên, còn nhìn thấy quá trình nữ chính sống lại, chuyện cứ nối tiếp nhau xuất hiện bận tíu tít, hiện tại cô chỉ muốn yên bình tìm một chỗ nào đó nằm một lát, không có tâm tình lăn giường với chồng hờ.Nhưng việc này không thể thuận theo cô, Dương Vũ là một người đàn ông trưởng thành, sức lực không nhỏ, nhà bếp và phòng ngủ lại chỉ cách vài bước, kéo thôi cũng kéo cô vào phòng được.…Sở Đình đang muốn tìm cái cớ cho mình, nói trên người mình không thoải mái, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận tiếng chiêng đồng “bang bang bang”, tiếng vang ngừng vài giây lại lại vang lên, âm thanh lớn hơn nữa, từ trong trí nhớ Sở Đình biết đây là tiếng trong đội thông báo đội viên bắt đầu làm việc. Cho dù là nàng dâu mới gả vào cửa cũng phải làm việc, hiện giờ cũng không có cách nói thời gian nghỉ kết hôn.“Phải làm việc, buổi sáng đã không đi, nếu buổi chiều không đi thì kỳ cục.” Sở Đình giãy ra khỏi tay Dương Vũ, ôn tồn nói với anh.“Không sao cả, đội trưởng biết tối hôm qua em đụng đầu, buổi sáng anh xin nghỉ cho em rồi.” Dương Vũ không cam lòng, vợ mới vừa cưới về vẫn phải thắm thiết một chút, đêm động phòng hoa chúc tối hôm qua thế nhưng anh chiếu cố chăm sóc người rồi, hiện giờ đương nhiên phải… Hì hì hì hì.“Vậy không tốt lắm đâu, buổi trưa chúng ta quay về nhà cũ ăn cơm, lại ở bờ sông cứu người, nói không chừng đội trưởng đều biết rồi, ông ta thấy chúng ta có thể chạy có thể nhảy kết quả còn không đi làm việc, trong lòng không chừng có ý nghĩ gì đó, chúng ta ở chỗ này, vẫn đừng tìm phiền phức cho mình.”Lời nói này của Sở Đình tuy rằng là khuyên nhủ Dương Vũ, nhưng cũng thật sự nghĩ như vậy, về sau sẽ sống ở đây, làm việc ở dưới quyền người ta, vẫn đừng đắc tội đội trưởng thì tốt hơn, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho người ta thì rất tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương