Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công

Chương 24: Đi Thẳng Vào Vấn Đề



Chút động tĩnh nhỏ này của hai người hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng nhìn thấy: “Được, ngày mai đi làm tôi sẽ nói với anh ấy.”

Nói xong, cô nhìn Hạ Thu Mai:

“Mẹ, ngày mai mẹ dọn dẹp nhà cửa một chút, buổi tối lại nấu thêm hai món, con nhất định sẽ dẫn anh ấy về.”

Tuy rằng không biết con gái mình có đối tượng này hay không nhưng Hạ Thu Mai hoàn toàn không bằng lòng gả cô cho nhà họ Tôn, cho nên nhìn bà mai lập tức ra lệnh đuổi khách:

“Bà chị, hôm nay thật sự ngại quá, để bà chạy một chuyến uổng công, sau này nếu có cơ hội mời bà giúp Trung Thành nhà chúng tôi giới thiệu một cô gái độc thân nhé.”

Tuy rằng bà mai rất không vui vì Hoàng Quế Mỹ có chuyện giấu diếm bà ta nhưng cũng không nói gì cả, chỉ lườm Hoàng Quế Mỹ một cái rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong lòng Hoàng Quế Mỹ cũng bốc lửa, mấy hôm nay Diệp Bảo Châu thật sự càng lúc càng không ra làm sao, nói chuyện cũng chanh chua hơn, vì không kết hôn thậm chí ngay cả đối tượng cũng bịa ra được, ngược lại cô ta muốn xem tối ngày mai Diệp Bảo Châu có thể dẫn đối tượng thế nào về đây!

Bà mai vừa đi, Hạ Thu Mai đã vội vàng tìm một cái cớ kéo Diệp Bảo Châu qua một bên, lén nói:

“Vừa rồi không phải con đang lừa người đấy chứ? Nếu con không có đối tượng thì mau nói chuyện tử tế với cha con, cũng bớt cho ông ấy nổi giận.”

Diệp Bảo Châu biết lời vừa rồi của mình không đủ đáng tin, ai kêu trước đây trong lòng nguyên chủ chỉ có Tạ Gia Hòa chứ không chịu tìm đối tượng khác:

“Mẹ ơi, con không lừa mẹ, nếu không tin, tối mai anh ấy tới không phải mẹ sẽ biết ngay hay sao?”

Hạ Thu Mai thấy cô khẳng định chắc nịch, đột nhiên lại bắt đầu mong chờ vào tối mai, nếu cậu trai họ Lục đó thật sự là đối tượng của cô, chỉ cần người không có vấn đề lớn gì vậy phải nhanh chóng bàn chuyện hôn sự cho hai người họ mới được, tránh cho qua thôn không còn tiệm này nữa.

Diệp Bảo Châu không biết lúc này trong lòng Hạ Thu Mai đã nghĩ đến phải lập tức cử hành hôn lễ cho cô, hôm nay vì giải vây trước kéo Lục Thiệu Huy ra vậy, sáng ngày mai cô sẽ tới công hội từ sớm tìm anh nói chuyện này, tránh cho lỡ cơ hội, cho nên buổi tối cô đi ngủ rất sớm.

Sáng ngày hôm sau đến công xưởng, vẫn chưa tới giờ đi làm, Diệp Bảo Châu không tới bộ phận đóng hàng mà lên thẳng tầng hai, trước đây nguyên chủ cũng tới văn phòng công hội vài lần cho nên cô ngựa quen đường cũ tìm được nơi cần đến, vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Lục Thiệu Huy ngồi trong góc đang vùi đầu viết lách.

Cô vừa cười vừa gõ cửa, mấy người trong văn phòng nghe tiếng mà ngẩng đầu, Tạ Gia Hòa vừa nhìn thấy Diệp Bảo Châu đã nhớ đến một cái tát mà Tống Minh Trân bị đánh vào tối mấy hôm trước, theo bản năng nhíu mày nói:

“Diệp Bảo Châu, mới sáng sớm cô có chuyện gì?”

Diệp Bảo Châu còn chưa lên tiếng thì người đàn ông lại nói:

“Bây giờ tôi còn có chút việc phải làm, nếu cô có chuyện cũng phải đợi tôi rảnh đã rồi nói sau.”

Diệp Bảo Châu nghe thấy tiếng cười “xùy”, trước đây nguyên chủ đều tìm cớ đến công hội tìm Tạ Gia Hòa, đây là chuyện mà toàn bộ văn phòng bọn họ đều biết hết cho nên cũng chẳng trách bây giờ anh ta nhìn thấy cô là tự mình đa tình:

“Cán sự Tạ, anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi không tìm anh, sau này cũng không định làm phiền anh.”

Dứt lời, đột nhiên không gian yên tĩnh, cô gái xinh đẹp trước đây tìm mọi cách quấn lấy mình lại ở trước mặt mọi người nói mình tự đa tình.

Cổ họng Tạ Gia Hòa giống như bị nhét một đống bông, nghẹn đến không nói được thành lời, anh ta cắn răng, cầm chặt văn kiện trong tay rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi hai nữ ủy viên khác nhìn thấy Tạ Gia Hòa ra ngoài, lại nhìn Diệp Bảo Châu với vẻ chế nhạo: “Cô không tìm cán sự Tạ thì tìm ai?”

Diệp Bảo Châu cười đáp: “Hôm nay tôi tìm cán sự Lục.”

Lục Thiệu Huy nghe thế nhướng mày: “Tìm tôi?”

Diệp Bảo Châu mỉm cười: “Đúng, tôi có chuyện muốn tìm anh thương lượng.”

Rất nhanh, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy đã đi ra khỏi văn phòng, người đàn ông dẫn cô quành tới cửa sổ trong góc, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Diệp Bảo Châu nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan lập thể thâm thúy, dáng người thẳng tắp, so với tối qua ánh sáng lờ mờ trông lại càng oai hùng tiêu sái hơn.

Sự việc đã phát triển đến nước này rồi, vậy là anh đi!

Nghĩ đến đây, cô nhìn người đàn ông và đi thẳng vào vấn đề:

“Đồng chí Lục Thiệu Huy, trải qua quá trình suy nghĩ cặn kẽ trong hai ngày này của tôi, nếu giữa chúng ta đã xảy ra loại chuyện không thể cứu vãn như vậy, thân là người kế tục chủ nhiệm xã hội căn hồng miêu chính, tôi chắc hẳn phải chịu trách nhiệm đối với anh, cùng anh kết làm bạn đời cách mạng.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...