[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 16: Đánh Tới Cửa. (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhương Lâm nhìn Lưu Hồng Hoa đuổi đánh Đại Bảo, cô vội để Tiểu Bảo đứng xuống bên cạnh, chạy tới ngăn cản.Lưu Hồng Hoa vừa tức giận lại vừa lo lắng, đến cuối cùng cô ta bất chấp tất cả, mặc kệ đống lương thực, chỉ lo đuổi theo Trình Đại Bảo, tuyên bố muốn đánh chết bé.Dù sao Trình Đại Bảo cũng chỉ là một đứa trẻ, chẳng mấy chốc bé đã bị cô ta túm lấy cánh tay. Lưu Hồng Hoa vừa túm chặt lấy cánh tay của Trình Đại Bảo, vừa vung tay lên tát vào khuôn mặt nhỏ của bé: “Tao đánh chết thằng chó đẻ nhà mày!"Không chờ bàn tay của cô ta đập vào trên mặt Trình Đại Bảo, Khương Lâm đã xông tới giữ chặt lấy cổ tay của Lưu Hồng Hoa, tát thẳng vào mặt Lưu Hồng Hoa: “Chị rửa sạch miệng mình đi!"Lưu Hồng Hoa bị đánh đến đầu óc mụ mị, nửa bên mặt cũng sưng lên.Mấy người đàn ông đi lên khuyên can thấy vậy, không kiềm được hít một hơi lạnh, bọn họ cũng không biết từ trước đến giờ thanh niên trí thức Khương, người luôn cho được cho liễu yếu đào tơ là từ trước đến giờ không làm được gì, lại có sức mạnh như vậy.Kiếp trước, sức lực của Khương Lâm so với người bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều, sau khi xuyên không mới thấy sức lực cũng không nhỏ, ôm Trình Tiểu Bảo đi nửa ngày cũng không thấy mệt. Trong lòng cô nén cơn giận, một tát này là giận cá chém thớt nhưng vẫn đủ mạnh.Lưu Hồng Hoa bị thua thiệt, giậm chân tại chỗ bắt đầu hét lớn, lập tức vồ lại cào cấu Khương Lâm, muốn giật tóc cô.Khương Lâm có bao giờ sợ đánh nhau sao?Kiếp trước, sau khi nghỉ học đi làm, cô luôn phải đánh nhau cùng với một vài em gái bỏ học, cũng không dám nói là lợi hại, nhưng võ đàn bà cô chắc chắn không sợ.Không đợi những người đàn ông khác tới khuyên can, cô một chưởng liền ném Lưu Hồng Hoa xuống đất, lạnh lùng nói: "Lưu Hồng Hoa, là nhà các người hiếp người quá đáng. Chiếm đóng nhà chúng tôi đã không nói, tôi đưa đứa nhỏ ra ngoài một chút, đến miệng cô thì lại là đi bán con? Cô cũng thật độc ác, có phải là muốn mượn cơ hội bắt tôi để dễ ức hiếp? Cô cuối cùng là cái dạng gì? Hả miệng nói ra những lời ghê gớm, thật là súc vật trong miệng không nói ra tiếng người, hừ!"Nhưng là cô đã bị ảnh hưởng bởi những câu chửi thề của người dân lao động tầng lớp dưới, nên khi mắng chửi ai cũng không hề kiệm lời!Lưu Hồng Hoa bị cô đánh ngã đến choáng váng đầu óc, trong lúc nhất thời chưa hồi phục được tinh thần, chỉ biết ho khan. Bắt nạt kẻ yếu thành quen, gặp phải người mình không bằng thì chỉ biết túm tóc la hét, gặp phải người lợi hại thì gào khóc tỏ ra mình yếu đuối, tìm sự thương cảm."Cô mù à? Cô không thấy thằng bé lấy đất ném tôi?"Khương Lâm: "Đáng đời, cái thứ đê tiện! Ném đất là tiện cho cô!"Cô cùng người đàn ông của cô chiếm đoạt nhà người khác, vào lúc này không có chứng cớ trước mặt mọi người nói tôi bán con trai, đây không phải là cô xem thường người khác sao?Lưu Hồng Hoa cũng không thể nghĩ tới mình lại bị cô đánh, thường Khương Lâm liễu yếu đào tơ, sợ đau sợ mệt như vậy lại có sức mạnh đến thế? Có thể thấy trước kia là do lười biếng không muốn làm gì kiếm sống! Đến lần này thì những chuyện trước kia đều bị bại lộ!Khương Lâm khinh bỉ liếc: “Lưu Hồng Hoa, cô trở về nói chuyện với Trình Như Hải, muốn tách ra thì làm cho rõ ràng, đừng có lén lén lút lút! Đồ trong nhà, dụng cụ, lương thực, nhà, ruộng đất, đều là đồ thuộc về chúng tôi, không thể thiếu, cô về tính toán rõ ràng cho tôi, rồi lại đây tìm tôi tính sổ!"Cô quay lại đối diện với những người đứng xem ở cửa nói: "Chúng tôi đi trước, Lưu Hồng Hoa bắt nạt người yếu, mọi người đều hiểu rõ, đến lúc đó đến làm chứng."Mọi người xung quanh mặc dù cảm thấy Thanh niên trí thức Khương ngạo mạn, coi thường người khác, nhưng là Lưu Hồng Hoa cũng không phải người tốt lành gì, chồng của cô ta trở thành đội trưởng đội sản xuất thì cô ta lại ngày càng ngang ngược.Khương Lâm nói như vậy, liền vô hình chung kéo gần mối quan hệ giữa cô và những người trong xã, cô nói lời cảm ơn rồi dẫn hai đứa trẻ về nhà.Bên kia, đôi mắt to đen láy của Trình Tiểu Bảo đầy vẻ ngưỡng mộ, hận không thể khua chiêng gõ trống chúc mừng mẹ bé.Trình Đại Bảo thì gương mặt đầy kinh ngạc, không dám tin đây chính là mẹ mình.Cô sẽ lại bảo vệ cho bé!Lúc trước, trong thành đối mặt với Tiềm Bắc kia chỉ có tức giận, chứ bé cũng không có cảm giác gì, nhưng vào lúc này thì thật sự cảm nhận được mẹ bảo vệ, che chở.Khương Lâm nhìn Trình Đại Bảo đứng im, đưa tay lên sờ đầu bé: “Về nhà."Trình Đại Bảo lập tức né qua không cho cô sờ, im lặng chạy về nhà, bé phải nói chuyện này với ông bà.Khương Lâm cùng hai đứa trẻ đi tới gần đại đội thì gặp mẹ của Trình Như Sơn, Diêm Nhuận Chi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương