Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại ()

Chương 11:



Diệp Dĩ Đan xem thường, cô nói qua loa:

- “Đã biết, đã biết, mẹ!”

Mẹ Diệp lắc đầu, đứa nhỏ này là dạy không tới, nhìn về sau bị thua thiệt, liền biết.

Diệp Cẩm Trình đi tới gian phòng của mình, vung nạng sang một bên, hắn thẳng tắp nằm ở trên giường, khoảng thời gian này bầu không khí trong nhà không tốt, hắn không phải không biết, nhưng hắn vẫn không có tâm trạng đi quản, khát vọng của hắn, mộng làm quân nhân của hắn đều bị hủy hoại trên đôi chân què này, trước đó hắn có bao nhiêu hăng hái, bây giờ hắn thất vọng như thế nào.

Hắn không hối hận khi cứu đồng đội, đây là nghĩa vụ quân nhân của hắn, hắn chỉ tiếc lúc trước không tăng cường rèn luyện, để cho hắn gãy chân, nếu như chân của hắn có thể trị khỏi, hắn nhất định sẽ...

Hắn nặng nề đập xuống giường, bây giờ nghĩ nhiều như vậy thì có ích lợi gì đâu, bác sĩ đã xác định chân của hắn không thể lành được! Về sau chỉ có thể chống gậy ! Hắn đây đều không dám cùng người nhà nói, không phải vậy mẹ hắn còn không phải tức giận hơn nữa, thôi, không nghĩ, suy nghĩ nhiều, cũng chỉ là tăng thêm phiền não thôi.

Hắn suy nghĩ rõ ràng, hắn tin tưởng, trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, hắn nhất định sẽ chấp nhận con người tàn tật của mình hiện tại.

Kỷ Nghênh Hạ cùng Kỷ Hiểu Nguyệt mỗi người cõng một giỏ cỏ heo chậm rãi đi về nhà.

- “Nghênh Hạ, mẹ tôi ngày mai sẽ đi chợ, cô có muốn đi không?”

Kỷ Hiểu Nguyệt hỏi cô khi gần đến lối vào cửa thôn.

Ở thị trấn Lý, sẽ có một phiên chợ, ngày mai vừa vặn chính là mồng 6 tháng 8, Kỷ gia thôn, nam nữ già trẻ có đi chợ liền sẽ ước hẹn cùng đi. Dạng này chỉ cần đi chung một chiếc xe bò.

Kỷ Nghênh Hạ có chút đỏ mặt khi nghĩ đến bộ đồ lót và quần dài mà cô đã thay đổi sáng nay, kiếp trước cô chưa bao giờ lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng quần áo của nguyên chủ quá rách nát, áo khoác ngược lại không có gì, chủ yếu là đồ lót, quần áo cá nhân, có miếng vá không có gì, đồ lót quá thô ráp, cô mặc ở trên người tuyệt không thoải mái, loại chuyện này quá riêng tư, cô không có thể nào nói với bà nội, nhưng nghĩ tới ngày mai có phiên chợ, cô liền có chút xúc động.

Nhưng cô không có bạc, nhưng nàng nhớ rõ bây giờ cũng không có bạc, huống chi là đồng thau, mà là một loại tiền giấy, nàng nhớ rõ nguyên chủ có tiền, mặc dù không nhiều lắm, hẳn là cũng đủ mua một ít quần lót, cô tự nhủ.

- “ Ngày mai lúc đi cô tới tìm tôi a, đến lúc đó tôi và cô cùng một chỗ!”

Kỷ Nghênh Hạ cười nói.

Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu đồng ý, đột nhiên cô ấy vỗ cánh tay của Kỷ Nghênh Hạ, chỉ về đằng trước, kích động nói:

- “Nghênh Hạ, Nghênh Hạ, cô mau nhìn phía trước, vậy có phải hay không Kỷ Nghênh Xuân cùng cái kia nam thanh niên tri thức Uông Minh Hoa?”

Kỷ Nghênh Hạ nhìn theo cánh tay của Kỷ Hiểu Nguyệt, không phải Kỷ Nghênh Xuân là ai.

Kỷ Hiểu Nguyệt lại lắc lắc cánh tay Kỷ Nghênh Hạ, kích động nói:

- “Mau nhìn, mau nhìn, bọn hắn nắm tay! Chậc chậc, cái này Kỷ Nghênh Xuân thật là có cách a, mới thời gian vài ngày a, liền đem người đàn ông đẹp trai nhất trong giới trẻ có học ở ngôi làng của chúng ta quyến rũ tới tay.”

Kỷ Nghênh Hạ nhìn người đàn ông được cho là đẹp trai nhất trong giới trẻ có học từ xa, anh ta cao gầy, mặc áo sơ mi trắng và quần xanh. Ngược lại là nhã nhặn, nhân phẩm như thế nào, còn cần phải chờ quan sát. Bất quá Kỷ Nghênh Hạ luôn luôn không thích loại người này, kiếp trước nhà cô là võ tướng, giống như loại quan viên văn nhân miệng lúc nào cũng “chi, hồ, giả, dã”, cô từ trước đến nay tránh còn không kịp.

Khi hai người bước vào, Kỷ Nghênh Xuân cùng Uông Minh Hoa còn tại đằng kia tay nắmtay, nhỏ giọng nói gì đó, chỉ thấy Kỷ Nghênh Xuân mặt ửng hồng, bộ dáng thẹn thùng không dứt, Kỷ Nghênh Hạ ghé mắt, không nghĩ tới ở nhà giống như một con hổ cái Kỷ Nghênh Xuân, tại trước mặt người ái mộ, là cái dạng này.

- “Kỷ Nghênh Xuân, bắt được ngươi!”

Kỷ Hiểu Nguyệt lớn tiếng trêu đùa.

Kỷ Nghênh Xuân cùng Uông Minh Hoa giống con thỏ con bị giật mình, tay lập tức tách ra. Đợi sau khi nhìn thấy người đến, Kỷ Nghênh Xuân tức giận nói:

- “Kỷ Hiểu Nguyệt, cô bệnh tâm thần a, lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Nói xong, cô ấy còn xấu hổ nhìn Uông Minh Hoa.

- “Các ngươi ở nơi này làm chuyện xấu bị ta bắt được, còn dám nguỵ biện?”

Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không sợ cô ta:

- “Hừ hừ, Kỷ Nghênh Xuân ngươi thế nhưng là có vị hôn phu , lại còn cùng người khác dạng này?”

Kỷ Nghênh Xuân lo lắng liếc nhìn Uông Minh Hoa, thấy anh ta đang nhìn cô như thể cô đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn, cô vội vàng nói:

- “Minh Hoa, ngươi đừng nghe cô ta nói bậy, ta nào có cái gì vị hôn phu a, cái kia rõ ràng là vị hôn phu của Kỷ Nghênh Hạ , ngươi phải tin tưởng ta!”

Uông Minh Hoa mặt tràn đầy tình ý nhìn Kỷ Nghênh Xuân nói:

- “Nghênh Xuân, xem ra chúng ta nên chia tay đi, anh không muốn trở thành kẻ cướp vị hôn phu của người khác! Điều này thật quá đáng khinh! Tuy rằng chúng ta yêu nhau, nhưng. .."

- “Minh Hoa, ngươi đừng nói nữa, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...