[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh
Chương 39: Người Đến (6)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐỗ Tiểu Quyên từ chối ở lại ăn cơm, nói rằng sẽ quay lại vào buổi chiều, Thẩm Vi Vi gật đầu, cũng đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, kết quả còn chưa đi hai bước đã sững người lại.Miếng đất này, là do ai trồng?Cô và Đỗ Tiểu Quyên bắt đầu từ bên trái, mà Tiểu An vẫn luôn ở phía sau bọn họ, phân thành hai luống, nhưng miếng đất ở trước mắt này lại nằm ở một bên khác, chưa kể nó đã được trồng hoàn tất, còn rất gọn gàng, ước chừng được ba luống.Không phải là cô, cũng không phải Tiểu An, vậy chỉ còn lại một người…Cô bước nhanh vào trong nhà, lập tức thấy Đại Phúc đang đưa lưng về phía cửa, cúi thấp đầu không biết đang làm cái gì.Thẩm Vi Vi biết rằng tâm tư Đại Phúc khá tinh tế, cho nên mỗi lần bất kể tìm cậu làm gì, cô đều sẽ gọi tên cậu trước, cho cậu có đủ cảm giác an toàn, nhưng lần này, cô lại không nói gì mà trực tiếp duỗi tay kéo bàn tay nhỏ của Đại Phúc lại.Cúi đầu nhìn, liền thấy trên đôi bàn tay vốn nên trắng nõn kia đã điểm thêm vài nốt đỏ.Mặc dù Thẩm Vi Vi giao cho Tiểu An nhiệm vụ phải trồng hai luống rau, nhưng đó là trong một ngày, bởi vì đối với một đứa trẻ năm tuổi, để trồng xong trong một buổi không phải là chuyện dễ dàng.Nhưng Đại Phúc lại hoàn thành số lượng gấp ba lần mà không nói một lời nào, chưa kể đến việc tay và chân cậu đau biết bao nhiêu, đến cả bàn tay cũng đã nổi đầy vết rộp da.Thẩm Vi Vi chỉ cảm thấy hốc mắt hơi chua xót, trong lòng tràn ngập sự khó chịu, cô khống chế mình không được tức giận, dịu dàng hỏi: “Đại Phúc đang suy nghĩ gì đó, có thể nói cho mẹ biết được không?”Đại Phúc không nói lời nào, chỉ là cúi thấp đầu, rụt cánh tay của mình về.Thẩm Vi Vi cũng đoán được cậu sẽ như vậy, cũng không tiếp tục truy hỏi thêm, mà nói: “Ngày mai mẹ và dì Đỗ sẽ đi lên núi đào rau dại, Đại Phúc có muốn đi giúp không?”Nghe thế, cậu nhóc liền gật đầu đồng ý mà không hề suy nghĩ.“Dạ được ạ.”Đồng ý là được rồi, đồng ý rồi cô sẽ có biện pháp để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Ngày thứ hai thời tiết rất đẹp, ăn xong bữa sáng bọn họ bèn thu dọn đồ đạc lên núi.Quân khu vốn nằm trong núi, nhất là sân nhà được xây dựng dựa vào núi, đi về phía tây khoảng mười phút là đến được chân núi.Lúc bọn họ đến cũng tính là sớm, nhưng có người còn sớm hơn, lúc này dưới chân núi đã tập trung rất nhiều người, trong tay cầm công cụ, bọn họ đều đến đào rau rừng.Phía bắc của ngọn núi là một cánh đồng có diện tích cực kì lớn, đó là đất trồng hoa màu của bộ đội.Quân đội có nhiều quân nhân như vậy, ăn uống cùng nhau như vậy chi tiêu rất nhiều, nhưng nếu chỉ muốn ra ngoài mua, cho dù tiền nhà nước trợ cấp cũng không đủ, mọi người chỉ có thể tự mình bắt tay vào làm.Cũng may, ở đây cái gì cũng thiếu, nhưng thứ không thiếu nhất chính là sức lao động, đặc biệt trong quân đội đều là thanh niên cường tráng, hàng năm vào vụ mùa bận rộn lại đến làm ruộng, đây cũng coi như là một kiểu huấn luyện.Lúc này các chị vợ quân nhân vừa đào rau dại vừa vươn cổ đánh giá xem anh binh chủng nào có động tác làm ruộng nhanh nhẹn nhất, không ai chú ý đến đám người Thẩm Vi Vi đang đi tới.Đỗ Tiểu Quyên hạ giọng nói: “Chị dâu, chúng ta qua bên kia đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương