Nhà của Hạ Tùng Chi đang xây lại trước khi mùa đông tới, cửa sổ cũng được đóng, vách tường ở sân cũng được xây lại, chỉ còn lại giường đất, nồi và bếp, không tới mấy ngày nữa, ở nông thôn sẽ không tiến hành sửa sang lại nữa, chỉ cần giường đất, nồi và bếp là có thể vào ở rồi.
Hạ Tùng Chi gật đầu một cái rồi nói: “Chị cũng nghĩ như vậy. Em có cảm thấy chị vô dụng lắm không?”
Diệp Sở Sở nhìn cô ấy, cô không hiểu vì sao cô ấy lại nói như vậy.
Hạ Tùng Chi nói tiếp: “Chuyện Mạnh Đại xây nhà, em có biết không?”
“Em biết, mà làm sao?”
“Cậu ta xây nhà muộn, không xây tường ở sân mà cũng không đóng cửa sổ, thế mà cả nhà đã lập tức dọn qua ở rồi!”
“Hả! Không có cửa sổ thì làm sao mà sống được, mùa đông rất lạnh đấy!” Diệp Sở Sở ngạc nhiên đến nỗi ngây người.
“Không phải sao, nhưng người ta nói nhìn chung thì tốt hơn so với sống trong túp lều ở vườn cây ăn trái, vì ít nhất đó là một căn nhà.”
Diệp Sở Sở không thể tưởng tượng ra được, trời lạnh thấu xương như vậy, không cửa sổ thì làm sao mà ở.
“Cậu ta có dùng rèm bằng rơm để che chắn mấy cái chỗ cửa sổ lại, giường đất, lò ở phía sau phòng, chỉ mở một cái cửa sổ nhỏ ra, mà chỗ nấu cơm có cái bếp lò đốt. Chị ghé qua thử mà chị còn cảm thấy lạnh, vậy mà cậu ta bảo không lạnh.” Hạ Tùng Chi nói tiếp: “Nhìn xem, chị còn không bằng một nửa đàn ông con trai người ta.”
Diệp Sở Sở thở dài một hơi rồi nói: “Cha dượng cậu ta thật sự đối xử với cậu ta tệ như vậy sao? Đến mùa đông cũng không qua nổi?”
“Chị cũng không biết. Cậu ta cũng chưa từng nói ông ta tệ, chỉ có mẹ cậu ta nói tính khí của cha dượng cậu ta không tốt, nhưng chị thấy nếu ông ta mà đối xử tốt với cậu thì cậu ta đã không đến nổi phải như vậy rồi.” Hạ Tùng Chi nói: “Nên chị nghĩ kĩ rồi, tới đầu mùa xuân, chị sẽ nhanh chóng thu dọn nhà cửa, treo trần nhà, lát gạch trên sàn, dán giấy trắng lên mặt tường, là được.”
Diệp Sở Sở thấy ánh mắt của cô ấy sáng lên, hiển nhiên là cô ấy đang hứng thú với căn nhà mới, cô cười nói: “Mất công việc này cũng tốn không đến mấy ngày, mọi người có thể dọn qua trước khi em xem việc làm ruộng.”
Hạ Tùng Chi chợt nhớ tới một việc: “Sở Sở, có phải mùa xuân sang năm, chúng ta còn phải phân chia đất không?”
“Còn phải chia sao, không phải là đã chia rồi sao?”
“Chị nghe Văn Chí nói, sau này cứ vào hằng năm là đều phải phân chia một lần, nếu không thì mọi người không chịu đâu.”
“Hình như là có chuyện này thật, nhưng nếu như vậy thì cũng phiền phức quá nhỉ?”
“Không còn cách nào khác, nhà mà có người già chết, thì đất bị thu hồi lại, nhà mà có đứa con mới sinh ra thì phải phân chia mỗi người một miếng đất, nếu mà mỗi năm không chia đều thì tất cả mọi người sẽ không chịu làm nữa.”
“Nó không phải là đất canh tác hữu cơ sao?"
“Chuyện đó thì chị không rõ lắm, nếu sang năm mà tụi chị dọn ra ở riêng, đúng lúc đó là có đất cho ba cái miệng ăn, giống như em vậy.”
Diệp Sở Sở đổ mồ hôi một chút, đến bây giờ cô chỉ biết đất của nhà cô ở đâu, chứ chưa từng tới xử lý qua miếng đất đó.
Không cần cho đứa trẻ bú nên Hạ Tùng Chi ở chỗ của cô đến buổi trưa mới quay về, lúc Diệp Sở Sở tiệc cô ấy đi thì Tiểu Bạch Dương cũng đã tỉnh dậy.
“Tiểu Bạch Dương, con tỉnh rồi à, có thấy đói bụng không?” Diệp Sở Sở bồng cậu đi tiểu một chút.
Lúc trở lại thì Tiểu Bạch Dương mơ màng nói: “Cơm cơm!”
“Chúng ta ăn bánh ngọt nhé.” Diệp Sở Sở hấp một ổ bánh ngọt ở trong nồi đậu, cũng đã làm xong từ trước rồi, sau đó cô lấy nó ra và bưng vào nhà ăn.
Thấy có đồ ăn, khỉ nhỏ lập tức chạy vọt tới, kêu kéc kéc.
“Mày đi lấy chén và muỗng đi.” Diệp Sở Sở nói.
Khỉ nhỏ nhanh chóng đi lấy chén sắt và muỗng tới, Diệp Sở Sở chia cho nó một phần rồi bảo nó ngồi ở đó ăn, sau đó thì cô đút một chút cho Tiểu Bạch Dương ăn.
Bây giờ Tiểu Bạch Dương cũng biết tự ăn một mình, chỉ là cậu ăn vung vãi đồ ăn ở khắp nơi, Diệp Sở Sở cũng cảm thấy phiền phức khi dọn dẹp nên cô đã đút cho cậu ăn.
“Ngon không? Tiểu Bạch Dương?” Diệp Sở Sở vừa đút vừa hỏi cậu.
“Kéc kéc!” Khỉ nhỏ ngồi ở bên kia trả lời.
Diệp Sở Sở cười: “Nếu Tài Tài muốn ăn nữa thì đến tối tao sẽ làm cho mày.”
“Tài Tài!” Tiểu Bạch Dương híp mắt nhìn khỉ nhỏ.
“Tài Tài ăn chung với Tiểu Bạch Dương.”
“Ba ba!”
“Buổi tối ba ba quay về.”
“Ba ba!”
“Buổi tối ba về.”
“Ba ba!”
...
Có lúc Diệp Sở Sở thắc mắc không biết con trai cô có phải là đang cố ý không, cậu cứ nói như vậy hết lần này đến lần khác, cho dù sự kiên nhẫn của cô có nhiều cỡ nào thì cô cũng cảm thấy phiền, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc kia của cậu, cô lại không nỡ không trả lời.
“Buổi tối ba về.”
“Kéc kéc!” Khỉ nhỏ kêu, nó ăn xong rồi, vẫn muốn ăn thêm.
Diệp Sở Sở lại chia cho nó một ít.
Tiểu Bạch Dương mở to đôi mắt nhìn xuống chén của cậu, sau đó cậu quay về phía Diệp Sở Sở rồi kêu lên tiếng: “Kéc kéc!”
Diệp Sở Sở không nói nên lời: “Tiểu Bạch Dương, mẹ không cho phép con học theo Tài Tài! Con nói chuyện tử tế cho mẹ!”
Lúc này Tiểu Bạch Dương nhìn sang khỉ nhỏ.
“Nó là con khỉ, con cũng là con khỉ sao?”
Tiểu Bạch Dương lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên là cậu không biết sự khác biệt giữa cậu và khỉ nhỏ, nhưng cậu cũng quên vụ này rất nhanh, chỉ biết tập trung ăn, thỉnh thoảng cậu có hỏi đủ thứ câu, dĩ nhiên tất cả đều là hai chữ, rất ít khi nói ba chữ.
Ăn uống xong xuôi, theo lệ thường thì Tiểu Bạch Dương muốn đi ra ngoài nghịch tuyết một lúc, sau đó quay về, ngồi đùa giỡn với khỉ nhỏ ở trên giường đất, Diệp Sở Sở vừa nhìn cả hai chơi với nhau, vừa nhìn giờ để gọi điện thoại cho mẹ Diệp ở thủ đô.
“Mẹ, mẹ khỏe chứ?” Diệp Sở Sở hỏi.
“Sở Sở đó à! Sao bây giờ con lại gọi điện thoại cho mẹ, có chuyện gì sao?” Mẹ Diệp vội vàng hỏi cô.
“Không có gì ạ, con chỉ muốn gọi điện thoại cho mẹ thôi.”
“Không có gì là tốt rồi.” Mẹ Diệp đã cảm thấy yên tâm: “Tiểu Bạch Dương đâu?
“Tiểu Bạch Dương đang chơi với Tài Tài ạ.”
“Con định nuôi con khỉ kia cả đời sao? Đó cũng không phải là kế sách lâu dài gì.” Mẹ Diệp nói tiếp: “Nó là con khỉ, chứ không phải là đồ đạc trong nhà.”
“Con sẽ không đưa nó vào vườn thú đâu. Mẹ, mẹ đừng nói nữa, có thể nuôi nó đến hôm nào thì tính đến đó, sau này nó muốn lên núi thì cho nó lên núi.”
Mẹ Diệp than thở: “Ở bên này mẹ có nghe nói, nuôi chó, mèo được, nuôi chim cũng được, nhưng con khỉ như thế thì người ta không cho nuôi.”
“Ở đây không phải là thủ đô nên không sao ạ.” Diệp Sở Sở không muốn nói với mẹ Diệp về chuyện của Tài Tài nữa, thế nên cô lập tức đổi sang đề tài khác: “Mẹ, một nồi đậu thì cần bao nhiêu đường tinh?”
“Con nấu đậu ư?” Mẹ Diệp có hơi bất ngờ: “Con muốn hấp bánh nhân đậu à? Con dâu lớn không tới hấp cho con sao?”
“Con không có kêu chị dâu con tới. Tuyết lớn như vậy, lỡ mà bị trượt té thì làm sao ạ, đợt trước ở thôn chúng ta có hai người, một người bị té gãy chân, một người bị té gãy xương sườn, con vẫn nên tự mình hấp thì hơn, cũng không phải là con không biết.”
“Con sẽ hấp?”
Mẹ Diệp cảm thấy vô cùng hoài nghi, mặc dù con gái của bà nấu cơm rất ngon, nhưng nấu cơm và hấp bánh nhân đậu là hai chuyện khác.
“Có gì mà không thể đâu mẹ, hấp cho chín là được.” Diệp Sở Sở khoe với bà: “Con gửi một hai nồi mì, con đã tính rồi, nồi của tụi con có thể hấp được ba nồi, con còn làm nửa nồi bánh mật nữa, hấp thêm mấy nồi bánh bao nữa là được.”
“Con còn phải làm bánh mật?” Mẹ Diệp bật cười: “Cái bánh mật kia không phải là cái mà người bình thường có thể làm, không khéo thì ở phía trên vẫn còn chưa chín.”
“Không sao đâu mẹ, để con thử một chút.”
“Con thử xem, con phải tự mình trang trải chi cuộc sống, cũng nên học làm mấy thứ này, lúc nào cũng trông cậy vào người khác cũng không phải là cách.” Mẹ Diệp nói, chị dâu cũng không phải là mẹ ruột, nên cũng không thể làm phiền người ta: “Mẹ nhớ năm ngoái Văn Thao có đi mua bánh nhân đậu mà nhỉ, sao năm nay nó không mua?”
“Con không bảo anh ấy mua, con muốn tự mình làm.”
“Có tiền đồ đấy!” Mẹ Diệp khen cô một câu.
Diệp Sở Sở cười nói: “Điều đó là dĩ nhiên rồi mẹ, không nhìn ra con là con gái của ai!”
“Nói con béo lên thì con đã lập tức thở hồng hộc rồi!” Mẹ Diệp cười rồi mắng cô, sau đó bà chỉ cô một nồi đậu nên cho bao nhiêu đường tinh, rồi lại truyền đạt cho cô một chút kinh nghiệm hấp bánh nhân đậu.
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 385: Mỗi ngày mùa đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương