Tiểu Mã đắc ý nói: “Trước khi chưa tìm vợ em sẽ không về. Dù sao bọn họ cũng tìm không thấy. Em đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, em đã nói với bọn họ là em tích tiền tìm vợ, chưa tìm chính là do chưa tích đủ.”
Anh tư cạn lời.
Vẻ mặt Tiểu Mã bỗng nhiên thần bí, nói: “Aiz, anh tư, em hỏi anh chuyện này.”
Anh tư nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Mã chần chờ một chút, nói: “Tối hôm qua anh cũng ăn mừng tuần lễ thời trang đúng không?”
Anh tư đáp: “Đúng vậy.”
Cậu ta hỏi tiếp: “Vậy anh có chú ý anh Diệp không?”
Anh tư đáp: “Không có.”
Trong đầu anh tư chỉ có đồ mình bện có thể bán bao nhiêu tiền, mấy cái khác không thèm quan tâm.
Tiểu Mã đè thấp giọng, nói: “Em để ý.”
Anh tư hỏi: “Em để ý gì?”
Cậu ta nói: “Em để ý....”
Nói tới đây, cậu ta tạm dừng rồi nói tiếp: “Anh không được nói với người khác đấy nhé.”
Anh tư gật đầu, đáp: “Sẽ không nói.”
Cậu ta bảo: “Anh Diệp và cô Trình.”
Anh tư mơ hồ, bảo: “Cô Trình là ai?”
Tiểu Mã bực mình: “Anh tư, anh có thể kiếm bao nhiêu tiền thì đến lúc đó sẽ biết, anh cứ nghĩ tới mấy cái kia cả ngày làm gì!”
Anh tư nói: “Em không nghĩ em kiếm được bao nhiêu tiền à? Cũng đúng, em đâu cần tiêu tiền.”
Tiểu Mã xua tay, bảo: “Thôi được rồi. Anh tư, chúng ta không nói cái này nữa. Em thấy anh Diệp và cô Trình kia cười cười nói nói, trông rất thân!”
Nói xong, trông như kiểu “anh hiểu” nhìn anh tư.
Anh tư nhất thời không kịp phản ứng: "Thân? Bọn họ là thân thích?"
Tiểu Mã bất lực, thở dài: “Anh tư ơi là anh tư, anh là ngốc thật hay là giả ngốc thế!”
Anh tư ngẩn người, vẫn chưa hiểu.
Tiểu Mã lại gợi ý một câu: “Anh Diệp là nam, cô Trình là nữ, rất thân. Anh hiểu chưa?”
Lúc này anh tư mới chợt hiểu, chỉ vào cậu ta nói: “Ý em là... là... sao?
Cậu ta đáp ngay: “Đúng! Không đúng, em không biết có phải là thật không, em chỉ thấy giống thật thôi.”
Tiểu Mã lập tức sửa lời, sau đó nói: “Lúc ấy em hỏi anh Diệp, anh Diệp rất tức giận, còn mắng em một trận. Anh tư, anh nghĩ tình huống đó xem, nếu bị người ta nhìn ra chắc chắn anh cũng sẽ không thừa nhận đúng không? Vì vậy em vẫn cảm thấy giữa hai người họ có gì đó.”
Anh tư kinh ngạc, đờ người cả buổi mới nói: “Minh Bắc không phải loại người đó đâu nhỉ?”
Cậu ta nói: “Anh xem đi, anh tư, anh vẫn rất thật thà. Em cho anh biết, đàn ông có tiền là đồi bại! Có cái gì mà không thể chứ.”
Anh tư tỉnh táo lại, phân tích nói: “Nhưng tiền Minh Bắc không phải đều đưa cho vợ anh ta sao. Anh đã nhìn ra, trong gia đình đó tất cả từ trong tới ngoài đều là vợ anh ta nói mới tính...... Điều đó không có khả năng, coi như là Minh Bắc muốn thì cũng không có lá gan đó.”
Tiểu Mã còn nói rất giống như thật sự có chuyện như vậy: “Cái này em cũng từng nghĩ rồi, thế nhưng em cảm thấy chị Chu là chủ gia đình, nếu bọn họ ly hôn thì vẫn phải chia cho anh Diệp một nửa tài sản.”
Anh tư nói: “Ly hôn? Đừng có nói bậy, bọn họ đã có con rồi, cuộc sống còn đang sung túc, sao ly hôn được?”
Không giống anh ta, cả ngày đều ầm ĩ. Thoạt nhìn tình cảm Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn vô cùng tốt, sao ly hôn được. Nói đâu xa, chính anh ta mỗi ngày đều ầm ĩ nhưng chưa ly hôn nữa, chớ nói chi là không cãi nhau.
Tiểu Mã nghĩ lại, nói: “Đúng, tình cảm của bọn họ tốt thật, nhưng mà vậy cũng càng thêm không tốt.”
Anh tư hỏi: “Sao không tốt?”
Tiểu Mã thấp giọng nói: “”Ăn trong bát nhìn trong nồi”, anh nghĩ xem, tình cảm tốt vậy mà anh Diệp còn ở bên ngoài tìm đến cô Trình à, có đúng không? Anh tư, anh biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là ngoại tình trong hôn nhân, không có đạo đức, trên báo nói rồi.”
Anh tư nói: “Ngoại... ngoại tình...?”
Trong lòng anh tư thầm nhủ, người trong thành phố này thật biết sửa từ, đó không phải là vụng trộm sao!
Tiểu Mã lo lắng nói: “Anh tư, anh nghĩ xem, nếu như bị chị Chu phát hiện, chị Chu còn là người giỏi giang, có bản lĩnh thế, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ đâu. Nếu cãi nhau, vậy chúng ta có gặp nạn không?”
Anh tư nghĩ đến nghiêm trọng nhất là gặp nạn cũng không bằng không đưa tiền cho bọn họ, bảo: “Chẳng lẽ bọn họ không đưa tiền cho chúng ta sao?”
Tiểu Mã đáp: “Không đến mức không trả tiền, em sợ không còn nhà máy quần áo, không còn thời trang, chúng ta sẽ không có việc làm, phải về với ông bà rồi.”
Tiểu Mã thở dài: “Bây giờ tiền cưới vợ em còn chưa tích lũy nữa đây. Hơn nữa, em cũng không muốn về nhà, nếu đến nơi khác làm việc thì ai nhận em? Còn nếu có người nhận thì em cũng không dám đi. Em nghe mấy cô người mẫu kia nói, ngành nghề này quá tối, đa số đều là không kiếm được tiền. Haiz!”
Anh tư đã im lặng, nếu nói vậy thì nghiêm trọng thật. Tiểu Mã tốt xấu gì cũng vì kiếm tiền nhưng người ta không bỏ tiền, còn anh ta là bỏ của cải, nếu không còn công việc này thì anh ta phải làm sao đây?
Anh tư nói: “Hay là anh đi khuyên Minh Bắc?”
Tiểu Mã hoài nghi nghiêm trọng: “Anh khuyên? Anh tư, anh khuyên được sao?”
Anh tư nghĩ lại thấy cũng đúng, mồm miệng mình kém cỏi, ăn nói vụng về, cũng không biết khuyên người khác. Hơn nữa, quan hệ thân thích giữa mình và Diệp Minh Bắc cũng không tiện xen miệng vào cái này, anh ta bảo: "Vậy ai làm?"
Tiểu mã nói: “Hay là anh gọi điện thoại cho anh sáu đi?”
Đây mới là mục đích của Tiểu Mã, anh tư chắc chắn không trông cậy vào được, vậy cũng chỉ có thể là Triệu Văn Thao thôi. Triệu Văn Thao và Diệp Minh Bắc là em rể, anh vợ. Tuy rằng cũng không tiện nói lời này lắm, chung quy anh rể và em vợ không dễ nói chuyện, nhưng quan hệ vẫn gần hơn cậu ta và anh tư. Nếu không thì cậu ta đâu ngốc, sao lại nói chuyện này cho anh tư chứ.
Anh tư nói: “Đúng thế, sao anh không nghĩ tới nhỉ. Được rồi, anh nói với em sáu.”
Tiểu Mã nói: “Anh tư, anh vẫn nên là đi ra ngoài gọi điện thoại đi, đừng dùng điện thoại ở đây, lỡ như bị anh Diệp nghe thấy, nổi giận thì tính sao?”
Anh tư nói: “Em sợ anh ta nổi giận với em chứ gì? Được rồi, anh ra ngoài gọi, em đưa tiền. Đừng thấy anh thế này mà nhầm tưởng, bây giờ một xu tiền anh còn không kiếm được đây!”
Tiểu Mã đáp: “Được, em đi lấy tiền. Hay là, bây giờ chúng ta đi ra ngoài gọi đi?”
Anh tư nói: “Bây giờ không được, ban ngày anh sáu em không có ở nhà, đang bôn ba buôn bán ở ngoài rồi, trễ trễ mới về được.”
Tiểu Mã hỏi: “Tối? Nhưng buổi tối em còn phải chạy về.”
Anh tư nói: “Vậy em để tiền lại là được rồi, còn không thì em tự gọi đi, đâu phải em không có số điện thoại đâu.”
Tiểu Mã nói: “Em không gọi đâu, các anh là anh em, dễ nói chuyện hơn em. Vẫn là anh tư gọi đi.”
Nói xong chính sự, Tiểu Mã để lại tiền rồi đi.
Bấy giờ anh tư mới biết Tiểu Mã chính là vì việc này mà đến. Thằng nhóc này đúng là cá tính, sợ bị mất chén cơm nên nói việc này với anh ta.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, anh tư ra ngoài đi bộ, gọi điện thoại cho Triệu Văn Thao.
Bấy giờ điện thoại công cộng rất nhiều, rất dễ dàng tìm được một chỗ.
Anh tư gảy số điện thoại, nghe thấy bên kia là giọng nữ, tưởng là Diệp Sở Sở, bèn nói: “Alo, thím sáu hả? Anh tìm em sáu.”
"Gọi lộn số!" Đùng, cúp điện thoại.
Anh tư quýnh lên, gọi lộn số? Không thể nào. Nhìn kỹ số điện thoại một lần, nghĩ đến vừa rồi gảy số điện thoại không sai mà, số này sai rồi sao?
Đổi chỗ, lại đổi điện thoại khác, anh ta không quen lắm, hơn nữa với chuyện mà mình muốn nói, anh ta có hơi không dám gảy nữa.
Chủ tiệm canh điện thoại nhìn qua, cho rằng anh tư là nông dân, đây là lần đầu tiên sử dụng điện thoại nên có lòng tốt ngỏ ý muốn giúp anh tư gọi.
Anh tư đưa tờ giấy ghi số điện thoại cho người đó, bảo: “Tôi tìm em của tôi, là em sáu, nó tên Triệu Văn Thao.”
Chủ quán gảy số điện thoại, nói: “Alo, tôi tìm Triệu Văn Thao.”
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 389: Mục đích của Tiểu Mã
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương