Diệp Sở Sở đáp: “Con mặc cho nó dày lắm, không sao đâu.”
Cô nói xong quay sang con trai nói: “Tiểu Bạch Dương, chúc tết ông nội bà nội đi con. Con nói “năm mới vui vẻ!” Đi!”
Tiểu Bạch Dương cười lớn tiếng nói: "Vui!"
“Ha ha!”
Một chữ này khiến tất cả mọi người nở nụ cười, mẹ Triệu càng thêm cười không ngậm miệng được: “Tốt, năm mới bà nội vui lắm. Con xem, đây là ông nội con, nói “ông nội năm mới vui vẻ!” đi!”
Tiểu Bạch Dương lại dùng sức nói: “Vui!”
Chị tư cười, nói: “Đứa bé này chọc người ta yêu thích quá!”
Mẹ Triệu chỉ cho Tiểu Bạch Dương nói: “Đây là bác tư, con chào bác đi, nói “vui”!”
“Vui!”
Tiểu Bạch Dương đã nói thuận miệng, ai cũng nói “vui”, cha Triệu mẹ Triệu cười, nước mắt cũng chảy xuống. Hai ông bà thay nhau ôm, dụ dỗ.
Chị tư thấy vậy vừa chua vừa xót, nếu Ngũ Nha của mình là con trai cha mẹ chồng nhất định cũng yêu thích như vậy.
Thật ra đây đều là suy nghĩ của riêng chị ta, mẹ Triệu cha Triệu dẫu bởi vì có cháu trai thì cũng không thấy chướng mắt Ngũ Nha, trái lại còn đặc biệt yêu chiều Ngũ Nha, bởi vì đã lâu chưa thấy Tiểu Bạch Dương nên mới nhiệt tình nhường này, còn Ngũ Nha thì trong khoảng thời gian này luôn ở bên cạnh nên đã quen, không cần quá nhiệt tình.
Chị tư nghĩ vậy nên càng thêm cố chấp cứng đầu muốn có con trai, nhìn cái gì cũng cảm thấy là bởi vì mình không có con trai.
Mấy ngày đầu năm là dàn vãn bối chúc tết cho trưởng bối, cả nhà anh hai và anh ba đều đã đến. Ba đời cùng một phòng, chúc tết, thăm hỏi và cho tiền mừng tuổi. Năm nay có thêm bác Triệu, ông cũng đưa tiền mừng tuổi cho đám trẻ con, không nhiều lắm, mỗi đứa năm xu, mấy đứa nhỏ không chê ít, áng chừng trong túi quần, cảm thấy giống như đã phát tài. Song, còn chưa ở nóng trong túi đã bị mẹ mình đòi đi rồi.
“Mẹ giữ giùm con, lỡ con làm mất thì làm sao. Đến chừng con cần xài thì mẹ sẽ cho con thêm.”
Đây có lẽ là lý do để đòi tiền mừng tuổi con mà tất cả người mẹ trên đời này sử dụng.
Trẻ con tuổi nhỏ, chỉ bận chơi nên không thèm để ý. Dù sao cuối cùng cũng giao cho mẹ, sau đó... sẽ không có sau đó nữa rồi.
Đến khi bọn trẻ nhớ tới và muốn lấy thì câu trả lời của mẹ cũng không khác thế này mấy.
“Con còn đòi tiền mừng tuổi hả! Con có ăn có uống không, có mua viết, tập không, đây không phải đều là tiền sao? Chút tiền mừng tuổi của con thấm vào đâu, mẹ còn chưa đòi tiền với con nữa đây này!”
Sau khi tính xong, trẻ con cũng biết chút tiền mừng tuổi đó chưa đủ. Sau đó... sau đó không giải quyết được gì hết.
Bây giờ Tiểu Bạch Dương còn chưa hiểu những thứ này, thậm chí tiền mừng tuổi cũng không thể sờ một cái, vì tiền xu sợ cậu nuốt bị nghẹn, tiền giấy sợ cậu xé, uổng lắm, vì vậy đoán chừng đều vào trong túi Diệp Sở Sở rồi.
Triệu Văn Thao cười hì hì nói: “Cuối cùng cũng hồi vốn!”
Chị hai cười, nói: “Sinh thêm mấy đứa nữa, em chẳng những hồi vốn mà còn kiếm được thêm ít đó!”
Diệp Sở Sở cười, nói: “Chị hai, chị đừng nghe anh ấy nói xàm.”
Triệu Văn Thao nói rất giống thật sự là vậy: “Sao mà nói xàm được, đã nhiều năm vậy rồi, anh vẫn luôn lấy ra chứ không hồi về. Chị hai nói cũng đúng, anh phải sinh thêm mấy đứa nữa, ít nhất cũng phải ba đứa mới có thể hoàn toàn hoàn hết vốn!”
Anh ba cười, bảo: “Cái tính toán này của em cũng được đấy, nhà này cộng lại bao nhiêu đứa con nít, em chỉ ba đứa hồi được à?”
Chị ba cười rất vui, bảo: “Không được đâu chú út à, chú chỉ ba đứa không đủ đâu, thế nào cũng phải tám, chín đứa!”
Triệu Văn Thao trừng mắt: “Hay lắm, sinh nhiều vậy thì chút tiền mừng tuổi này còn chưa đủ nuôi sống bọn nó đâu!”
Diệp Sở Sở nổi giận véo hắn một cái.
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Giữa trưa vẫn ăn sủi cảo, mùng một đầu năm ăn nhân bánh chay. Mẹ Triệu tự mình cầm đao, dẫn theo nhóm con dâu băm dưa chua, cắt đậu hủ, xào mấy cọng rau. Nấu nướng hơn hai tiếng, bê lên được hai bàn đồ ăn lớn, nam một bàn, nữ một bàn, rượu là rượu Cao Lương của bác Triệu tự mình cất, cũng uống rượu chay, nâng ly cạn chén, náo nhiệt biết bao.
Dịp tết trang trại thỏ cũng nghỉ, nhưng mà có trực ban. Dù sao trang trại thỏ chỉ có ba người lớn tuổi là cha Triệu, mẹ Triệu, bác Triệu chắc chắn không được. Vào dịp tết, những người trực ban sẽ ăn tết cùng cha Triệu mẹ Triệu. Đã ở chung với nhau một năm nên ở đây giống như người một nhà vậy.
Cha Triệu nói với Triệu Văn Thao: “Sáu à, Thôi Đại là một đứa tử tế. Tuy không phải trách nhiệm của nó nhưng lúc tết tới chiều trời sắp tối luôn nó mới đi. Lúc đi ra, dẫn theo mấy người trực ban kiểm tra lại trang trại thỏ một lần. Đứa bé này, làm việc ổn, còn cẩn thận. Nếu con có người nào thích hợp thì cho nó một mái nhà, nó cũng có nhà rồi, qua cửa là có thể sống cuộc sống của mình.”
Triệu Văn Thao dở khóc dở cười: “Cha à, việc này sao cha tìm con. Anh ta làm được việc thì con thêm tiền thưởng cho anh ta là được, về phần tìm vợ, cha nên tìm mẹ mới đúng.”
Cha Triệu nói: “Mẹ con cả ngày loay hoay loay hoay, bà ấy có thời gian à? Con cả ngày bôn ba ở bên ngoài, quen biết nhiều người, thôn xung quanh cũng từng đi qua rồi. Có người thích hợp thì nói ra thử, vậy thôi chứ có gì khó khăn!".
Cha Triệu thật sự ưa thích Thôi Đại rồi, trước kia chỉ biết là đứa nhỏ này trung thực. Sau một năm nay, ông mới biết được Thôi Đại làm việc vô cùng khiến người khác an tâm.
Mặc dù trang trại thỏ là ông trông coi, nhưng đã cao tuổi rồi, sức lực có hạn. Trang trại thỏ công việc vụn vặt, nhiều khi ông cũng lực bất tòng tâm, may mắn có Thôi Đại, bận trước bận sau, giúp ông bớt đi không ít lo lắng.
Ông nghĩ, mẹ Thôi Đại mất sớm, cha lại là một người vô tâm, đã lớn rồi mà còn chưa có ai thu xếp cho một người vợ, ông cũng không thể trơ mắt mặc kệ. Ông vốn cũng muốn bảo mẹ Triệu hỏi thăm một chút thế nhưng mẹ Triệu một ngày ba bữa đều kín lịch, sao có thời gian quan tâm chuyện khác được. Ông lại càng không hiểu cách kéo thuyền làm mai, cho nên mới hỏi Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao chưa trải qua việc này. Trong suy nghĩ của hắn, bảo người ta giới thiệu đối tượng quá phiền toái, lúc trước Diệp Sở Sở không phải trở thành nửa bà mối sao, cái đó lằng nhằng, bây giờ hắn nhớ tới còn thấy lằng nhằng nữa, nhưng cha đã mở miệng rồi, đâu thể từ chối thẳng được.
Triệu Văn Thao nói: “Dạ, cha, để con xem thử. Việc này không gấp được, phải từ từ mới được. Trang trại thỏ chúng ta nhiều người chưa lập gia đình, đều được giải quyết."
Cha Triệu liếc con trai: “Con giải quyết hết hả?”
Triệu Văn Thao chỉ là thuận miệng nói, hắn làm gì có năng lực giải quyết đại sự cả đời cho nhà người ta chứ!
Triệu Văn Thao thay đổi chủ đề: “Cha, cha sao rồi. Trước kia cha đâu có kiên nhẫn quan tâm những chuyện này chứ.”
Cha Triệu rất phẫn nộ, nói: “Cha đã từng nghe mẹ con kể, thím của Thôi Đại làm mai cho nó, là cháu gái của nhà mẹ đẻ của thím nó, nhưng vừa há miệng là đòi lễ hỏi năm trăm, thiếu một xu cũng không được, Thôi Đại trực tiếp không chịu. Thím của nó nói Thôi Đại ở trang trại thỏ độc thân cả đời đi, làm việc cho chúng ta là không tìm được vợ hả? Đây không phải nói vớ nói vẩn sao? Cha đã biết, thím Thôi Đại chẳng những có ý kiến với Thôi Đại mà còn có ý kiến với chúng ta!”
Triệu Văn Thao biết thím Thôi Đại thế này là vì tự trách mình đã chỉ Thôi Đại đến trang trại thỏ làm việc, khiến bọn họ mất đi một sức lao động không công.
Hắn nói: “Cha, những lời này cha đừng để trong lòng, bà ta không dám nói ngay trước mặt cha đâu.”
Cha Triệu nói: “Bà ta mà dám! Nếu bà ta nói ngay trước mặt cha cha sẽ đi tìm Bí thư nói hết! Chẳng qua là việc con tìm đối tượng cho Thôi Đại thì vẫn phải làm, đứa nhóc này không có vợ thì không được yên. Nếu không làm ở đây nữa thì con sẽ tổn thất lớn!”
Triệu Văn Thao vui vẻ, hóa ra là cha giữ lại nhân tài cho hắn!
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 395: Giúp tìm vợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương