Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 4: Gia đình nhà lão Triệu



Lúc cha Triệu dẫn vợ chồng các anh chị về, cả viện đã được quét dọn sạch s ẽ.

Nhìn thấy mọi người cùng trở lại, Diệp Sở Sở lập tức lấy bình nước ra rót nước cho bọn họ.

Thấy vợ lão sáu ân cần như vậy, mấy chị em dâu đều nhịn không được trố mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ nước này tốn tiền sao?

Chị ba và chị tư không tỏ thái độ gì, nhưng chị hai thân là chị dâu cả trong nhà, nhìn Diệp Sở Sở nói: "Em sáu, hôm nay hai vợ chồng em vào thành kiểm tra sức khỏe thế nào rồi?"

Diệp Sở Sở cũng biết hôm nay mình không đi làm, những chị em dâu này khẳng định sẽ có ý kiến, nói: "Cảm ơn chị hai quan tâm, em đã khám xong, cũng không vấn đề lớn lao gì, chỉ nói sức khỏe hơi kém."

Vóc người này của cô không cần nói cũng biết chắc là không tốt hơn chút nào, nhưng mà bây giờ người cũng thế này rồi, Diệp Sở Sở chỉ muốn dưỡng cho thân thể mình tốt lên thôi.

Như vậy cũng có thể sớm sinh cho thế tử một đứa bé.

Nghĩ tới đây, Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng, nhưng nói đến trẻ con, Diệp Sở Sở liền nhìn về phía đám trẻ ngoài sân.

Anh hai và chị hai năm nay đã hơn ba mươi, có hai trai một gái.

Anh ba chị ba có một trai một gái.

Còn anh tư và chị tư trước mắt chưa có con trai, hai đứa đều là con gái.

Bởi vì điều kiện gia đình cũng tương đối có hạn, bọn nhỏ không phải ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều giống như khỉ con.

Chẳng qua là khỉ con cũng tốt, cô cũng muốn sinh khỉ con cho thế tử.

Nhưng mà cô nói ra lời này khiến chị tư bĩu môi một cái, nói: "Nếu sức khỏe của em còn yếu như vậy thì bọn chị không phải chịu thiệt à?"

Chị tư cảm thấy cực kỳ nguy cơ.

Bởi vì sau khi cô ta gả vào, sinh liên tiếp hai đứa đều là con gái. Nếu nhà lão sáu có một đứa con trai thì há chẳng phải trong đám anh em nhà họ Triệu chỉ có một mình cô ta không có con trai à.

Đến lúc đó chẳng khác nào bị coi nhẹ, không có tiếng nói trong nhà cả.

"Lời này của chị tư cũng không sai, trước khi em gả qua, mẹ em có cố gắng bồi bổ cho em, đặc biệt giết một con gà hầm cho em ăn, mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nhưng bây giờ em còn chưa có bầu, em cảm thấy duyên phận còn chưa tới." Diệp Sở Sở liền nói.

Cha mẹ ruột của cô kiếp này không giống như kiếp trước. Kiếp này, cha mẹ rất thương cô.

Chị tư nghe vậy thì nói không ra lời.

Những chị dâu khác nhất thời cũng không thể nói gì hơn.

Nhà mẹ đẻ của em dâu thứ sáu này cũng không phải là tiểu hộ gì, người ta là con gái cưng, cha mẹ đều rất thương yêu, trước khi xuất giá bọn họ đúng là có nghe nói chuyện nhà lão Trương giết gà bồi bổ thân thể cho con gái yêu.

Một ngày một trứng là chuyện ai cũng biết.

Mà sở dĩ em sáu gả tới đây có tiếng nói trong nhà như vậy cũng là vì người ta còn đem theo không ít đồ tới.

Ví dụ như trong phòng của hai vợ chồng son, trừ tủ ra còn có một cái mền, thậm chí còn có một chậu nước rửa mặt và một bình nước bằng gốm!

Đồ mang theo tới như vậy đã là quá nhiều rồi, người bình thường có nhà nào chịu đưa nhiều của hồi môn như vậy chứ?

Ví dụ như ba chị em dâu bọn họ, ban đầu lúc gả vào, mỗi người chỉ có hai bộ quần áo cũ, những thứ khác gì cũng không có.

Cho nên người ta có tiếng nói là đúng rồi.

Thật ra nếu so với người ngoài, khí sắc này của Diệp Sở Sở phải nói là vô cùng tốt, chẳng qua là tiêu chuẩn của Diệp Sở Sở cao, cô cảm thấy khí sắc này của mình không tốt, vẫn phải nghĩ cách bổ thân thể mới được, nếu không làm sao có thể sinh được một thằng nhóc mập mạp được chứ?

"Ba anh đi rửa mặt một chút, còn đám Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản, Đại Nha cũng vậy, đã có thể ăn cơm tối rồi." Diệp Sở Sở không quan tâm đến suy nghĩ của đám chị em dâu, mà cười nói.

Đám người anh hai nghe vậy thì lần lượt đi rửa mặt.

Thiết Đản, Lư Đản là con trai của anh hai, Mã Đản là con trai của anh ba, đây là tên ở nhà của các cháu, cháu gái tên là Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha.

Mặc dù vừa mới đến, nhưng trí nhớ cũng không khó mà dễ tiếp nhận hơn nữa.

Đại Nha là con của anh hai, Nhị Nha là con của anh ba, Tam Nha và Tứ Nha là hai đứa con gái nhà anh tư.

Mọi người thì đều đi rửa mặt hết.

Cha Triệu là được đối xử tốt nhất, bởi vì Diệp Sở Sở dùng một cái chậu riêng múc nước cho ông, còn để một cái khăn lông ở bên cạnh cho ông rửa mặt và lau tay.

Chị tư thầm bỉu môi, chê cô cứ thích làm màu làm mè!

Lúc này là thời điểm nóng nhất trong năm, buổi trưa tiếng huýt sáo vang lên thì đi làm, cho tới bây giờ mới xong việc về nhà, thật là mệt muốn chết.

Diệp Sở Sở vào trong giúp bà Triệu bưng cơm nước tối nay ra.

Thật ra thì cũng không có cơm nước gì cả mà chỉ là cháo bắp.

Kiếp trước lúc Diệp Sở Sở bị lưu đày cũng không sống tốt, cho nên cô ăn khổ sống khổ rồi, nồi cháo bắp này cũng không khác khi đó là bao.

Chẳng qua là sau khi vào vương phủ đi theo hầu thế tử gia, cô ăn uống còn tốt hơn cả tiểu thư nhà quan.

Bên người thế tử cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ có một mình cô mà thôi, có lúc cô sẽ không nhịn được tự mình đa tình mà nghĩ, trong lòng là thế tử gia không phải là... Thích cô đó chứ?

Dĩ nhiên, kiếp trước, mãi cho đến chết thế tử gia cũng chưa nói với cô điều đó, cô chỉ nhớ đêm hôm đó thế tử gia rời đi, hắn đã cho cô rất nhiều ngân phiếu, đủ cho cô mua nhà sống cả đời, sắp xếp cô rời khỏi cuộc sống của hắn.

Chẳng qua là cô nào chịu rời đi chứ? Thế tử gia vừa đi, cô đã lập tức bám theo đến cùng.

"Sở Sở, đi kêu Văn Thao dậy ăn cơm." Bà Triệu nói.

"Lại đang ngủ?" Cha Triệu liền cau mày nói.

"Cha, hôm nay trên đường chúng con đi về nhà không biết ở đâu nhảy ra một bọn cướp, cướp bóc đồ của một đại tẩu, Văn Thao thấy vậy đi tới cứu người nhưng mà bị đánh một trận, con vừa xoa rượu thuốc cho anh ấy, trên lưng và cánh tay đều là vết thương!" Diệp Sở Sở vội nói.

"Còn có chuyện này?" Mấy anh trai nghe vậy đều sửng sốt.

Đám chị dâu cũng nhìn cô.

"Dạ." Diệp Sở Sở gật đầu một cái, nói: "Không tin mọi người hỏi mẹ, chồng của người ta còn cảm kích bọn em, cưỡi xe đạp đưa chúng em về nhà."

"Người trong thôn đều biết, các người ra hỏi thăm một chút thì sẽ biết, sự việc xảy ra ở thôn sau núi kia." Bà Triệu nói.

"Anh ấy bị đả thương cho nên con mới bảo anh ấy đi nghỉ ngơi một chút." Diệp Sở Sở nói.

"Vậy đi kêu chú sáu dậy đi, dậy ăn cơm, nếu không chờ lát nữa đồ ăn sẽ nguội." Anh ba nói.

Diệp Sở Sở liền đi kêu Triệu Văn Thao dậy.

Triệu Văn Thao đang mơ được ăn bánh bao, bánh bao thịt lớn vừa được nhân viên tiệm cơm Quốc Doanh bưng lên, hắn đang muốn cầm lên ăn thì liền bị tiếng kêu của vợ làm cho tỉnh mộng.

Triệu Văn Thao liền cảm thấy thất vọng.

"Văn Thao, trước dậy ăn cơm, ăn xong ngủ tiếp được không?" Diệp Sở Sở ân cần nhìn hắn nói.

Triệu Văn Thao còn có thể làm gì? Chỉ có thể dậy chứ sao, bánh bao thịt màu trắng trong mơ cứ thế một đi không trở lại.

Hắn quyết định lần sau vào trong thành sẽ đi nếm thử hương vị của bánh bao thịt màu trắng này!

Lúc Triệu Văn Thao mặc quần áo xong định đi ra ngoài thì Diệp Sở Sở lại kêu hăn lại, từ dưới gối mò ra hai quả trứng gà, nhỏ giọng nói: "Mẹ nấu cho anh, anh ăn hết đi, ăn xong rồi thì ra ăn cơm."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...