Diệp Sở Sở nhào bột mì để nấu bánh canh, sợi mì nhỏ nhỏ, nước canh sềnh sệch, rắc thêm một ít hành lá và rau thơm đã được cắt nhỏ, cộng thêm một đĩa dưa leo trộn kèm với rau, ăn chung với cơm, Triệu Văn Thao ăn một mạch ba chén lớn!
“Sao anh lại đói đến như vậy, có phải ở ngoài anh tiết kiệm tiền nên ăn không ngon không?” Diệp Sở Sở không nhịn được mà hỏi hắn.
“Không phải, là do tay nghề của vợ anh quá giỏi, anh quen ăn đồ ăn do em làm rồi, đồ ăn ở bên ngoài anh ăn không quen, nhưng mà vợ cứ yên tâm, ở bên ngoài anh bận cỡ nào cũng phải ăn cho no bụng.” Triệu Văn Thao vừa cười vừa nói.
“Vậy sau này để em nấu cho anh một ít đồ ăn ngon, khi anh ra cửa hàng thì có thể mang theo?” Diệp Sở Sở nhìn hắn, nói.
“Anh nào đâu có yếu ớt như vậy, anh làm việc ở bên ngoài xong, rồi về nhà em nấu cho anh ăn là được, mang ra ngoài thì phiền phức quá.” Triệu Văn Thao lắc đầu một cái.
Diệp Sở Sở cũng không nói gì, dù sao thì điều kiện hiện tại cũng có hạn, có rất nhiều chuyện mà bản thân mong muốn nhưng lại không thể thực hiện được.
Nhưng mà vạn sự khởi đầu nan, cuộc sống sau này của hai vợ chồng cô nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Diệp Sở Sở vừa định thu dọn chén đũa, nhưng lại bị Triệu Văn Thao nhanh chóng cầm lấy, hắn cười nói: “Vợ, em đi nghỉ ngơi một chút đi, mấy cái này để anh.”
“Quân tử xa nhà bếp, anh nhất định phải để em làm chứ?” Diệp Sở Sở nhướng mày.
“Cô vợ trẻ à, em đừng có quyến rũ anh.” Thấy dáng vẻ sáng long lanh của vợ hắn, Triệu Văn Thao lập tức thở dài và nói nói.
“Dâm tà háo sắc, anh đi rửa chén đi.” Diệp Sở Sở khẽ mắng hắn.
“Chờ lát nữa anh tới xử lý em.” Triệu Văn Thao nói xong thì cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ, hắn còn đi nấu một nồi nước sôi.
Sau khi xong xuôi hết, thì hai vợ chồng quay về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường ngủ, lúc này Triệu Văn Thao vừa nhìn vợ hắn vừa cười.
“Sao anh cười giống con chồn hoang thế.” Diệp Sở Sở tức giận nói.
“Đúng, anh chính là con chồn hoang, bây bây giờ con chồn hoang muốn tới ăn gà.” Triệu Văn Thao ôm lấy vợ rồi hôn vợ một cái.
Khuôn mặt của Diệp Sở Sở đỏ ửng lên, cô nói: “Anh đúng thật là chẳng biết xấu hổ gì cả.”
“Anh với vợ anh mà xấu hổ gì, có chỗ nào trên người vợ anh mà anh chưa thấy qua đâu?” Triệu Văn Thao bật cười, thốt ra lời đùa cợt từ trong miệng mà không có tí áp lực nào.
Mặt Diệp Sở Sở đỏ ửng giống như mây ngũ sắc vậy, Triệu Văn Thao thấy yêu thích vô cùng, sao trước đây hắn lại không phát hiện ra rằng vợ hắn xinh đẹp như vậy chứ, suy nghĩ một chút rồi hắn lại hôn cô một cái.
Diệp Sở Sở bị hắn hôn liên tục mấy lần, lúc này cô đẩy hắn ra một cái, rồi nói: “Văn Thao, anh với em nói một chút về thôn Thái Bình đi, bọn họ trồng rau thế nào vậy?”
“Chuyện này kể ra cũng dài.” Triệu Văn Thao trả lời cô.
“Vậy anh kể đi.” Diệp Sở Sở đáp lại.
Triệu Văn Thao ôm lấy cô vợ mềm mại thơm tho, hắn cười rồi bắt đầu nói về chuyện của thôn Thái Bình, sau đó hắn lấy chiếc ví tiền từ trong lòng ngực ra, nó được bọc lại bởi một cái khăn tay.
“Vợ, đây là số tiền mà lần này anh kiếm được.” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở cầm lấy rồi mở ra nhìn một cái, một xấp rất dày, cô cảm thấy có hơi kinh ngạc mà hỏi: “Chỗ này là bao nhiêu?”
“Anh chưa có tính toán cụ thể, đại khái là khoảng chừng hai mươi, nhưng mà tiền vốn thì anh vẫn chưa rút ra.” Triệu Văn Thao chỉ vào sấp phiếu tiền và nói: “Bỏ số tiền vốn đi, phần còn lại mới là số tiền kiếm được từ cải xanh ở thôn Thái Bình.”
“Sao lại nhiều như vậy?” Diệp Sở Sở ngồi dựng đứng thẳng người, cô cho Triệu Văn Thao đem theo mười đồng, số tiền lời kiếm được cũng tầm mười bốn mười lăm đồng, không thể nào khoảng chừng hai mươi đồng được.
“Đừng nóng, nghe anh nói đã.” Triệu Văn Thao bắt đầu kể một lượt từ đầu đến cuối về chuyến đi tới thôn Thái Bình.
Thấy hắn kể với vẻ mặt hớn hở, Diệp Sở Sở nghe cũng cảm thấy yên tâm.
“Mẹ còn nói từ nhỏ anh đã có vận may tốt rồi, ra khỏi nhà thì cũng không phải cần lo lắng, không ngờ chuyến đi này anh lại gặp được quý nhân.” Diệp Sở Sở vừa cười vừa nói.
Kiếm tiền là điều thứ yếu, quan trọng chính là những người mà mình gặp được, gặp người tốt và người xấu, kết quả khác nhau.
Triệu Văn Thao cười nói: “Anh cũng cảm thấy vận may anh tốt, nhờ thân thiết với anh Lưu, nếu không thì người ta cũng sẽ không trực tiếp cho anh mượn tiền, cả lão Khúc và cụ ông đều cũng đều rất xem trọng, cho dù chuyến đi này không kiếm được tiền đi nữa, thì việc quen biết với bọn họ cũng là một chuyện có lợi.
Đi lại ở bên ngoài, có nhiều bạn chính là có nhiều con đường hơn, tiền bạc thì không thể đổi lấy được.
Diệp Sở Sở ừ một tiếng: “Vậy lần sau anh tới đó trả tiền lại đi, chúng ta tự có vốn được, vả lại ông cụ đó cũng thích uống rượu, anh đừng quên mua một bình rượu ngon cho ông ấy.”
“Em yên tâm, anh biết rõ điều này. Qua hai ngày tới, xung quanh sẽ gần như đóng băng, không thể xới đất, anh sẽ đi một chuyến, vừa hay trở về bằng xe của anh Lưu, thuận tiện thu thập tiếp một ít cải xanh.” Triệu Văn Thao đã có tính toán từ trước.
“Vẫn thu thập nữa sao, không phải chị cả đã nói lần sau sẽ khó bán sao?” Diệp Sở Sở vẫn nhớ lời mà chị cả đã nói, lần sau chưa chắc bán dễ như vậy.
“Lần này anh hỏi có bao nhiêu người muốn mua rau trước rồi, sau đó thì dựa vào đó mà thu nhập rau thôi.” Triệu Văn Thao tính toán nói.
Người này vậy mà biết nghiên cứu thị trường rồi.
“Vợ, em đếm thử xem, coi chuyến này anh kiếm được bao nhiêu tiền.” Thật ra thì trong lòng Triệu Văn Thao biết rõ, nhưng hắn vẫn muốn để vợ hắn nhìn thấy bản lĩnh của hắn không tệ.
“Được.” Diệp Sở Sở cười, cô cũng không vạch trần hắn.
Tiếp đến cô đặt tiền ở trên giường, chia tiền theo mệnh giá lớn nhỏ, rồi bắt đầu đếm tiền với chồng.
Dưới ngọn đèn dầu mập mờ, người vợ đếm tiền, còn người chồng thì nhìn người vợ đếm tiền, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Triệu Văn Thao tính không sai, tổng cộng là hai mươi mốt đồng lẻ năm xu.
Trừ mười đồng tiền vốn lấy từ nhà, và mượn anh Lưu năm đồng, tiếp tục trừ số tiền bán giá đỗ và thịt, cộng với tiền thuê xe ngày hôm ấy, ròng rã lờ được năm đồng lẻ năm xu!
Việc này thật sự mang lại nhiều lợi nhuận hơn so với việc bán thịt và giá đỗ.
Nhưng Triệu Văn Thao lại thở dài, nói: “Đáng tiếc là chúng ta không có xe, nếu có xe, thì mỗi ngày đều đi thu thập rau, chưa kể là kiếm thêm được nhiều tiền, nhất định có thể kiếm được tám đồng.”
Diệp Sở Sở đem tiền giấy triển bình nói: “Đội sản xuất vẫn còn xe, anh thật sự không tới nhà em mượn một chiếc được sao?”
Triệu Văn Thao cười nói: “Cô vợ ngốc của anh à, cái anh nói không phải là chiếc xe do con la con ngựa kéo, mà cái anh nói là loại máy cày mà anh Lưu lái, xe ba gác, ba bánh hay bốn bánh đều được.”
Diệp Sở Sở chần chừ một chút rồi nói: “Chỉ sợ là bây giờ chúng ta không mua nổi cái xe đó?” Cô không biết giá thị trường ở bên ngoài, nhưng nếu so với xe đạp thì cô biết.
Xe đạp cũng đã phải tốn bao nhiêu tiền, loại xe đó lại càng không cần phải nói.
“Không mua nổi.” Triệu Văn Thao gật đầu một cái.
“Vậy anh chăm chỉ kiếm tiền thật nhiều đi, em tích góp cho anh, đến khi đủ rồi thì anh đi mua ngay một chiếc, lúc đó anh cũng có thể rộng mở tay chân, không cần phải ngưỡng mộ người khác nữa.” Diệp Sở Sở nói.
Nghe được lời này từ cô, cả người của Triệu Văn Thao nóng lên như lửa, hắn bồng cơ thể của vợ lên, hiếm nói: “Vợ ơi, sao em cứ làm cho người ta yêu như vậy chứ!”
Tạm chia tay sau tân hôn, hai vợ chồng son cứ như không được gặp nhau sau ba năm.
Mà lúc này, chị tư cũng đang ơn qua lăn lại với anh tư: “... Lần này nhất định là một đứa con trai!”
Anh tư gật đầu, nói: “Đúng, nhất định là một đứa con trai!”
Chị tư dường như đã tìm lại được một chút cảm xúc mãnh liệt thuở ban đầu, khi hai người mới vừa kết hôn, suy nghĩ của chị ta có chút mông lung, miệng nói: “Tối hôm qua chú thím không quay về, em đang hoài nghi là chú ấy có việc mua bán mới, còn có bạn thân thiết tương trợ, anh nói xem?”
Anh tư: “...” Bà vợ chết tiệt, lúc này mà lại nói ra mấy lời như vậy, đúng thật là mất hứng!
“Làm sao anh biết!” Anh ta tức giận nói.
“Anh sao vậy?” Chị tư cảm thấy chồng chị ta có gì đó không đúng.
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 68: Có bạn thân?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương