Xe, chính là người vợ thứ hai của hắn, lời này thật đúng. Hai người đều đắc ý vô cùng, mới qua một đêm đến ngày hôm sau phải đi thôn Thái Bình lấy rau.
Buổi chiều quay về trong huyện, tìm được Tiểu Vương mua rau kia, bán đi một nửa, còn lại bán được cho quán ăn với người dân, đến trời tối muộn, hai người ngay ở lại nhà chị năm Triệu một đêm, ngày hôm sau mới quay về nhà.
Tuy rằng đã bán hết, nhưng có thể nhìn ra bán một lần còn ổn nhưng ngày nào cũng bán thì không ổn. Chu Mẫn đề nghị đi mua một ít đồ dùng cần thiết cho lễ mừng năm mới, vào thôn bán.
"Đừng nghĩ là lợi nhuận ít, tích tiểu thành đại, lãi cũng rất lớn." Chu Mẫn nói với Diệp Minh Bắc ở nhà.
Cô biết thị trấn, ở nông thôn sức mua hữu hạn, nhưng cũng may tết âm lịch sắp tới, cho dù mọi người không muốn tiêu tiền, cũng sẽ đặt mua chút vật phẩm, nhưng cũng đừng xem thường thị trường này, tuy rằng sức tiêu dùng kém với niên đại sau, nhưng một phần trăm sức mua thì vẫn phải có.
Diệp Minh Bắc nói sẽ chuyển lời cho em rể anh.
Triệu Văn Thao cảm thấy có lý, cùng thương lượng với anh vợ mình một chút, liệt ra một danh sách những đồ mà mọi người cần cho năm mới, sau đó đi vào huyện nhập hàng, lại mang đi các thôn bán.
Lúc này họ đều mua những thứ mà mọi người cần cho năm mới, ví dụ như muối, kim chỉ, pháo, trong đó pháo là cần phải mua. Cho dù nghèo đến đâu cũng sẽ treo một dây bằng cỏ khô hay mắt gỗ thành pháo đốt cho năm mới.
Nếu như nhà nào khá chút thì có thể mua pháo nổ hai lần, trong đội có đôi khi mua cả pháo hoa.
Sau đó lại là những đồ trang trí, dây buộc tóc của đàn bà con gái trong nhà, mứt quả của trẻ con, còn có tranh tết, là loại tranh đứa trẻ mập mạp ôm cá lớn, hay là tranh thần tài, một trăm tám mươi anh hùng Thủy Hử, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, các loại tranh về dân gian thần thoại trong truyền thuyết đều có.
Hai người thử bán một ít hàng hóa như vậy, kết quả bán lại vô cùng tốt!
Này cũng là bởi vì đang vào thời điểm giao thông không tiện, rất ít có người đến nông thôn bán đồ, mọi người mua đồ vật này nọ không phải đi chợ, thì chính là phải vào huyện, đường xá đều rất xa, tuyết ngừng cũng không tiện, giờ thì hay rồi, hàng hóa về đến tận cửa, để mọi người tự lựa chọn, cái này làm người già, phụ nữ với mấy đứa trẻ con đều rất vui vẻ.
Đương nhiên, vui nhất vẫn là Triệu Văn Thao cùng Diệp Minh Bắc, hai người bọn họ đều kiếm tiền đó!
Nhưng kiếm tiền là kiếm tiền, hai người cũng mệt mỏi. Triệu Văn Thao còn tố, dù sao hắn cũng đã chạy đi chạy lại mua bán mấy tháng nên quen rồi.
Nhưng Diệp Minh Bắc thì khác, anh ta cùng lắm cũng chỉ là lưng cõng một cái sọt trứng gà đi lên thị trấn bán, nhưng mà như thế thì cũng chỉ mang có một lát, không giống hiện tại, mỗi ngày đều đi sớm về tối, đã đi chính là một ngày, giống như đi đánh giặc vậy. Cuộc sống có nhịp điệu nhanh như thế này, thật là có chút ăn không tiêu, không tới vài ngày đã ra vẻ mỏi mệt.
Chu Mẫn nhìn thấy thì thật đau lòng.
Thật ra cô cũng không để ý đến chút tiền đấy, nhưng cô lại muốn Diệp Minh Bắc có thể làm chút gì đó để kiếm sống, bởi vì đàn ông chỉ có bận rộn làm việc mới có thể tự tin.
Lấy chút tiền ấy thì không có gì với cô, nhưng đối với Diệp Minh Bắc thì lại có ý nghĩa rất quan trọng, tương lai bọn họ còn rất dài, cô hy vọng hai người có thể dựa dẫm vào nhau, mà không phải người yếu người mạnh, chồng cô bây giờ khổ vất vả một chút, thì thu hoạch trong tương lai mới rộng mở.
Đau lòng cũng là sự thật, Chu Mẫn liền bồi bổ cho Diệp Minh Bắc, buổi sáng cô dậy làm vằn thắn, mì sợi thịt bằm, chả thịt, buổi tối nấu thêm một chút đồ ăn cho Diệp Minh Bắc, bánh chẻo, cháo thịt bằm, mì trứng, tới nay cam đoan dinh dưỡng luôn đầy đủ.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là do cô bỏ tiền túi ra, hiện tại không ở riêng, cô cũng không muốn để hai người chị dâu cảm thấy tiền của họ tiến vào túi của cô, lại chiếm lợi ích của mọi người.
Diệp Sở Sở thì lại không phải băn khoăn nhiều như vậy, ở riêng, muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó, những tháng ngày ăn ngon đầy dinh dưỡng của Triệu Văn Thao cho tới bây giờ cũng không hề dừng lại.
Mà cô ở nhà cũng không nhàn rỗi, vẽ rất nhiều mẫu quần áo, còn thêu một chiếc khăn lụa đơn giản, cầm về nhà mẹ đẻ cho chị ba nhìn xem có được không.
Chu Mẫn này vừa thấy giật mình: "Sở Sở, em vẽ đúng là tốt thật!"
Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng, cười nói: "Chị dâu đang nói thật?"
"Thật đó, chị cũng không phải đang nịnh em, tranh em vẽ rất tốt." Chu Mẫn nói lời thật lòng, ánh mắt nhìn vào bức tranh mà Diệp Sở Sở vẽ không rời.
Diệp Sở Sở dùng lối vẽ bạch miêu (một kiểu vẽ của Trung quốc, chỉ dùng đường nét, không tô màu), bởi vì có thay đổi một chút nên lối vẽ có chút mới lạ, nhưng dù sao cũng đã từng học rồi, nên muốn biểu đạt điều gì cũng có thể biểu đạt được.
Thấy dáng vẻ vô cùng hài lòng của chị ba, lúc này Diệp Sở Sở mới cười nói: "Chị dâu, chị xem xem có cần chỉnh sửa chỗ nào nữa không?"
Tuy là cô hỏi như vậy nhưng trên thực tế cô vẫn có chút tự tin với năng lực của mình, kiếp trước thế tử nhà cô thường xuyên khen cô, nói cô thật sự rất có thiên phú, còn nói có thể làm nhà thiết kế.
Đương nhiên cô không biết nhà thiết kế là cái gì.
"Không có, bức tranh này vẽ tốt lắm luôn!" Chu Mẫn cấp trực tiếp khẳng định, nói.
"Vậy... có thể kiếm tiền được không?" Diệp Sở Sở cười cười.
Chu Mẫn cười trêu ghẹo nói: "Em cảm thấy có thể bán được không?"
Diệp Sở Sở lắc đầu, nói: "Em không biết."
Chu Mẫn cười ha ha, cũng không trêu cô nữa, dùng sức gật đầu nói: "Có thể bán được."
Diệp Sở Sở cười cười, nói: "Tốt quá!"
Chu Mẫn nhìn thấy tranh này thì trong lòng đều có suy nghĩ, chắc chắn nói: "Chẳng những có thể bán ra ngoài, mà còn có thể bán với giá cao nữa kia!"
Diệp Sở Sở nhìn vào chị dâu mình chờ cô nói cho xong.
"Sở Sở, em tin chị dâu em đi, chị dâu em không lừa em đâu." Chu Mẫn chỉ vào bức tranh của Diệp Sở Sở nói: "Em không biết, nhu cầu của những kẻ có tiền không giống với chúng ta, thứ bọn họ muốn không phải là mặc ấm, hay là đẹp, đương nhiên, cũng muốn đẹp, nhưng mà là đẹp phải kiểu không giống với người bình thường, phải độc nhất vô nhị, như vậy mới có thể chứng tỏ bọn họ là người có tiền."
Diệp Sở Sở vừa nghe đã hiểu, gật đầu nói: "Em biết, đây là chủ nghĩa hưởng thụ."
Chu Mẫn cười: "Hiện tại cũng không giống với trước kia nữa, không cho hưởng lạc thì lấy đâu ra động lực để làm giàu? Nhưng mà Sở Sở em không cần phải xen vào những việc này, những thứ này để chị giải quyết, em chỉ cần biết tranh của em có thể kiếm được tiền là được rồi."
"Vậy nhưng chuyện khác em giao hết cho chị?" Diệp Sở Sở cười nói.
"Chúng ta đã phân công nhiệm vụ rõ ràng, em không cần khách sáo như vậy." Chu Mẫn vuốt cằm nói: "Đây là mua bán của hai ta, em sáng tác, chị mang đi bán, về phần tiền kiếm được, chị cũng không muốn chiếm lợi của em, chúng ta chia năm mươi năm mươi, em xem thế nào?"
"Em chỉ cần ở nhà vẽ tranh là được, bớt lo nhiều lắm, không cần chị dâu cho em năm phần, chị cho em hai phần là được." Diệp Sở Sở lắc đầu nói.
Chu Mẫn cười nói: "Vậy thì cũng không được, cho em hai phần là làm tay nghề của em vấy bẩn."
Nói xong lại thở dài: "Sở Sở, em sáng tác đối với chị là rất tốt rồi, chị kỳ thật cũng không am hiểu những thứ này cho lắm, chị thích trực tiếp bán thành phẩm hơn, kỳ thật về phần phương diện sáng tác này cũng chẳng được trời cho bao nhiêu."
Cô cũng đang nói lời thật lòng, tất cả sự sáng tạo của cô là chủ nghĩa phóng khoáng, đời sau thích hợp hơn, tùy tiện chọn ra mấy cái đến hiện tại bán một phen có thể kiếm tiền, nhưng này đều là của người khác. Nhưng em gái của chồng thì khác, hoàn toàn là tự mình nghĩ ra được, cô không biết con bé còn có thiên phú này.
Thật ra sáng tạo của Diệp Sở Sở cũng không giống với cô ấy nghĩ, mà là cô cải tạo lại từ những thứ ở đời của cô, nhưng Chu Mẫn không biết, cho rằng cô có thiên phú về mặt này
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 83: Cảnh tượng vui vẻ nhà lão Diệp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương