Chị ba vô cùng tức giận: “Anh như vậy có thứ gì tốt đưa cho anh đều uổng phí hết!”
Anh ba hừ một tiếng: “Chú sáu có thể kiếm nhiều tiền như vậy, anh của nó chẳng may bị bệnh, nó đương nhiên phải đưa mấy đồ tốt đến đây chứ? Mau nói đi, nó cầm cái gì qua đây?”
Vừa nói chuyện anh ba vừa chống tay ngồi dậy, chị ba thấy anh ta có tinh thần như thế, bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như anh còn có lí lẽ!” - Sau đó đem mấy món đồ Diệp Sở Sở mang đến cho anh ta xem.
Thịt! Anh ba liếc mắt một cái đã nhìn chằm chằm vào mớ thịt, chớ xem thường anh ta xưa nay không hề mua thịt, việc này không có nghĩa là anh ta không thích ăn chúng, trên thực tế anh ta đều thèm muốn chết, chỉ là không nỡ bỏ ra chút tiền ấy, hiện tại tự nhiên có thịt để ăn mà không cần trả tiền, vội vàng nói: “Mau, nấu cho anh bát mì, thêm chút thịt, anh muốn ăn mì trắng, thả thêm mấy cọng hoa tỏi non này vào nữa!”
Chị ba trợn mắt há hốc mồm, cái này giống bệnh nhân ở chỗ nào, rõ ràng chính là một con quỷ thèm ăn!
Bên này Diệp Sở Sở trở về, bắt đầu nhớ lại thời gian từ lúc giải quyết nhu cầu lần trước, giống như, đại khái, hơn ba tháng đi?
Cô không chắc chắn lắm, mà lúc này loại cảm giác buồn nôn nôn mửa kia lại không có, đây rốt cuộc là có hay là không có a?
“Chú sáu Triệu có ở nhà không?” Ở cửa hậu viện truyền tới một thanh âm.
Diệp Sở Sở vội vàng đi ra ngoài xem, lại là Lý đại nương ở trong thôn.
“Cô Lý, cô mau vào trong nhà ạ!” - Diệp Sở Sở hô.
Lý đại nương cười, một mặt hoa cúc nở rộ: “Sở Sở, ta không vào nhà đâu, ta tới để mua chút rau xanh.”
Diệp Sở Sở kinh ngạc, mua rau xanh?
Đừng nhìn Triệu Văn Thao kinh doanh rau xanh lâu như vậy, thực tế trong thôn không có một người mua. Người nhà quê mà, mùa đông ăn rau xanh chính là tạo nghiệp, làm gì còn dư tiền để mua, nhưng mà Lý đại nương có đủ tiền mua thức ăn, chỉ là không nghĩ tới sẽ bỏ tiền ra như vậy.
Lý đại nương là ai, trong thôn được nghe danh là mẹ ruột của Lý Qua Tử, mẹ chồng Mã quả phụ đang mang thai được ăn gà, gia đình người ta là hộ nuôi gà chuyên nghiệp, mua chút rau xanh còn không phải chỉ là chuyện nhỏ sao.
Diệp Sở Sở ngẩn người ra, nghĩ đến trước đó nghe được sự tình Mã quả phụ ăn gà, vậy hẳn là...
“Cô Lý, chắc là chị dâu nằm xuống phải không?” - Diệp Sở Sở cười hỏi.
Ở nơi này nằm xuống chính là chỉ việc sinh bé con.
Lý đại nương lập tức mừng rỡ không khép miệng lại được, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, buổi tối hôm qua vừa sinh được một đứa bé mập mạp lắm!”
“Chúc mừng cô nha cô Lý!” Diệp Sở Sở vội vàng chúc mừng.
“Cùng vui cùng vui!” Lý đại nương cao hứng nói, “Đây chính là ông trời phù hộ nha, đứa thứ nhất đã cho ta ngay một đứa cháu trai mập mạp rồi. Mấy ngày nay con dâu ta ăn uống không có tư vị, muốn ăn một chút rau xanh, trong thôn cũng chỉ có nhà cháu là có rau xanh thôi.”
“Dạ, cô Lý, cô chờ cháu một chút, để cháu gói cho cô mang về.” - Diệp Sở Sở xoay người lại đi xuống dưới hầm, mỗi loại cầm một chút.
Triệu Văn Thao khoảng thời gian này nguồn nhập rau xanh có bị thiếu đi một ít, bất quá mỗi lần đều sẽ chừa lại chút cho chính mình ăn, Diệp Sở Sở lấy chính là phần rau xanh giữ lại đó, nếu là những vật khác cô cũng sẽ không cần tiền, nhưng rau xanh ở thời điểm này rất quý giá, chồng lại vất vả khổ cực như vậy, không thể không cần đến tiền, bất quá ít đi một chút rau cũng không sao.
Lý đại nương vì cháu trai cũng chịu đi ra ngoài, mỗi loại rau xanh đều lấy một ít, tổng cộng bỏ ra đến năm hoa tiền (một hoa bằng năm đồng), từ đầu đến cuối lúc trả tiền con mắt còn không thèm chớp lấy một cái.
“Ba ngày sau cháu nhớ đến ăn mừng chia vui với gia đình ta nhé!” - Lý đại nương mời Diệp Sở Sở.
Ở nơi này, sau khi sinh bé con được ba ngày, hoặc là bảy ngày, gia chủ sẽ đãi rượu chúc mừng một chút, bạn bè thân thích bốn phương quê nhà sẽ mang theo quà lễ tới cửa chúc mừng.
“Dạ, cô Lý, ba ngày sau cháu nhất định sẽ đến!” - Diệp Sở Sở nói.
Lý đại nương vui mừng phấn khởi ôm rau xanh rời đi.
Lúc này chị tư ôm một cái bình đi từ trong nội viện ra, hỏi: “thím sáu, em vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Chị tư ạ, chị đang làm việc gì thế?” Diệp Sở Sở xoay người, nhìn thấy cái bình nằm trong ngực chị tư.
Chị tư nói: “Em không biết chuyện này sao, chẳng là mấy ngày nay chị muốn ăn chua, lúc trước đi dạo trên phố thấy có nhà lão Tôn làm ớt chua cay. Vợ của lão Tôn ướp ớt chua cay rất ngon luôn đấy! thím sáu em có muốn một chút hay không, nếu muốn thì chị cho em một ít?”
“Em không ăn đâu, chị tư, chị cứ giữ lại mà ăn.” Diệp Sở Sở cười nói - “Mới vừa rồi là Lý đại nương, con dâu bà ấy vừa nằm xuống, sinh được một đứa bé mập mạp, đến nhà em để mua chút rau xanh cho chị ta.”
“Cái gì? Mã quả phụ sinh rồi ư? Còn sinh được một đứa bé mập mạp?” Chị tư giật mình nói, “Sinh vào lúc nào vậy, sao chị lại không hay biết?”
Diệp Sở Sở không nín được muốn cười, cái này chị tư thật đúng là có ý tứ: “Buổi tối hôm qua vừa mới sinh.”
“Thảo nào, là vừa mới sinh buổi tối hôm qua.” - Chị tư ai nha một tiếng, lại nở nụ cười, “Ôi, Lý Qua Tử cũng thật là tốt số, có hẳn một đứa con trai luôn!”
“Đúng vậy, là có con trai. Chị tư, ba ngày nữa chúng ta cùng đi ăn mừng chia vui với nhà bên đó đi.”
“Nhất định phải đi chứ, có được một đứa bé dễ thương là chuyện rất đáng mừng!” - Chị tư vừa nói vừa tiến lên phía trước, “Thím sáu à, em có biết hay không, cái này vừa chua vừa cay đối với phụ nữ ăn rất có tác dụng, thời điểm lúc trước Mã quả phụ mang thai rất thích ăn chua, cái gì chua cũng ăn, ôi, chị hiện tại ấy, cũng rất thích ăn chua, cái gì chua cũng ăn vào, đáng tiếc lúc này ăn chua thì lại không thể ngủ được.”
Diệp Sở Sở cũng kịp ý thức được lời chị tư nói có ý gì: “Chị tư, hay là chị cũng có?”
Chị tư ngạo kiều mà ngẩng đầu: “Còn hay là cái gì nữa chứ?”
“Hả? Vậy chính là...” - Diệp Sở Sở chớp chớp mắt một cái.
“Là khẳng định!” Chị tư mặt mày bay cả lên trời, “Cho em biết cái này đã được hơn hai tháng rồi đó, là một cái thai rất ngoan, một chút cũng không có làm khổ chị, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không giống hai cái đứa còn lại kia, giày vò chị đến là khổ, ngày nào cũng nôn chớ! Người ta có nói, con trai đau lòng mẹ, vậy khẳng định cái thai này chắc chắn sẽ là một bé trai!”
Phải là con gái đau lòng mẹ chứ, nếu không làm sao có câu nói con gái là áo bông nhỏ đây, đương nhiên Diệp Sở Sở cũng hiểu được tâm tình của chị tư, đằng trước đã có hai đứa con gái, một lòng ngóng trông có được một đứa con trai.
“Chị tư nói phải thì phải, con trai thương mẹ, lần này chắc chắn sẽ là một bé trai.” Diệp Sở Sở phụ họa.
Tâm tình của chị tư càng thêm tốt, ưỡng bụng: “Thím sáu, em nhìn xem một chút, bụng của chị nhọn đúng không? Chị nói cho em biết, nhọn chính là con trai, tròn chính là con gái đó.”
Diệp Sở Sở đổ mồ hôi một chút, giữa mùa đông quần áo phủ lên cái bụng tròn trịa, làm sao nhìn ra bụng có dạng gì được cơ chứ?
“Chị tư, em không nhìn ra được. Chị không phải là muốn đi đến nhà lão Tôn hay sao, mau đi đi, em trở về phòng đây, lạnh quá.” Diệp Sở Sở cười nói.
Chị tư cũng không thèm để ý: “Tháng này vẫn còn nhỏ, chờ đến tháng thứ sáu, thứ bảy là có thể nhìn ra. Được rồi, em mau trở về phòng đi, chị đi đây.” Nói rồi ôm bình vừa đi vừa khẽ hát.
Diệp Sở Sở nhìn bóng lưng nhẹ nhàng kia của chị tư, khẽ cười, tiếp đến lại cảm thấy có chút sầu, Mã quả phụ đã sinh, chị tư được hai tháng, mình cái này còn chưa có xác định, theo bình thường mình cũng hẳn là đã mang bầu rồi chứ?
Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, vợ chồng son kiểm đếm xong tiền, Diệp Sở Sở nói sự tình mình ban ngày nôn mửa với chồng, nghĩ đến việc ngày mai nên đi bệnh viện trong huyện kiểm tra một chút.
Triệu Văn Thao lập tức kích động lên: “Vợ ơi vợ, em là có bầu hả!”
Diệp Sở Sở trừng hắn một cái: “Hiện tại cái gì cũng chưa có chắc chắn, đừng có la lên.”
“Nhất định là có rồi, bằng không em sao lại muốn ói chứ.” - Triệu Văn Thao nhận định đây là đã thành công rồi, tự dưng có chút không biết nên làm gì: “Vợ ơi vợ, em có muốn ăn gì không?”
Diệp Sở Sở tức giận nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, ngày mai anh có việc bận gì không, có thể đưa em lên bệnh viện trong huyện kiểm tra một chút được không?”
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 88: Mọi người gặp gỡ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương