Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 2: Bắt Đầu Làm Việc



Dịch: Trâu Lười

Người đi vào là Trần Quý Tài và 2 người con trai của ông.

Kết cục bi thảm của nữ phụ hoàn toàn do bố ruột Trần Quý Tài tạo thành, rõ ràng là con gái mình nhưng Trần Quý Tài lại nhẫn tâm gả cô cho một người đàn ông như Trần mặt rỗ.

Vừa thấy Trần Quý Tài, Trần Niên Niên liền nghĩ đến những chuyện ác ông đã làm, trên mặt cô cũng thể hiện rõ sự bài xích.

Vì phòng ngừa mình không giữ được bình tĩnh, cô quay người đi vào trong phòng bếp.

“Bố, sính lễ Trần mặt rỗ đưa không tệ lắm, bố mau gả chị đi đi, con vẫn chờ lấy vợ đấy.”

Người vừa nói chính là em trai Trần Thiên Lộc của nguyên chủ, đây là đứa con trai út Trần Quý Tài thương yêu nhất, Trần Thiên Lộc suốt ngày hét to gọi nhỏ với người chị ruột, có lúc còn đi theo Trần Quý Tài trách mắng cô.

Nghe nói Trần mặt rỗ cho nhà mình 10 đồng tiền sính lễ, Trần Thiên Lộc vui hỏng người rồi, hắn biết rõ Trần Niên Niên ở trong nhà nhưng giọng nói không có ý che giấu chút nào.

Trần Niên Niên đứng trong phòng bếp lắc đầu, cô nghĩ thầm, đúng là người bố như thế nào thì có đứa con như thế nấy.

Trần Quý Tài gõ tẩu thuốc: “Sắp rồi.”

Ông đi thẳng vào bếp nói với với Trần Niên Niên: “Lúc đi làm hai ngày trước, Trần mặt rỗ nói ông ta nguyện ý cưới con, bố chuẩn bị chờ đến đầu xuân sẽ gả con qua đấy.”

Giọng điệu này không có ý thương lượng gì, lòng Trần Niên Niên cứng ngắc, tại sao chuyện kết hôn quan trọng như vậy lại có có thể làm như thế được!

Trần Quý tài có quyền gì mà bắt cô lấy chồng.

“Con không cưới!” Trần Niên Niên nhìn Trần Quý Tài, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

“Con có ý gì?” Trần Quý Tài không vui nhìn cô.

Trần Niên Niên hít sâu, cô lạnh lùng nói: “Làm sao, bố nghe không hiểu à? Con nói con không gả.”

“Mày muốn chết à!” Trần Quý Tài giơ tẩu thuốc lên đánh cô, Trần Thiên Lộc vội vàng ngăn lại: “Bố đừng đánh, đánh hỏng mặt rồi không đáng giá nữa!”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Trần Niên Niên: “Chị không đồng ý cũng phải đồng ý! Người ta có thể coi trọng chị cũng là do tổ tiên nhà họ Trần chúng ta tích đức đấy.”

Cách nghĩ của Trần Thiên Lộc và Trần Quý Tài giống nhau, chỉ cần gả được Trần Niên Niên ra ngoài thì gả cho ai cũng được.

“Ồ, nếu do tổ tiên tích đức, sao mày không gả đi?”

Trần Thiên Lộc tức giận cắn răng: “Trần Niên Niên, chị đừng có mà không biết tốt xấu!”

“Mày ngậm miệng lại ngay! Bố, con không đồng ý việc kết hôn này, chúng ta không thể đẩy Niên Niên vào trong hố lửa được.” Anh trai cả Trần Thiên Hoằng im lặng từ lúc đi vào lên tiếng.

Tôn Tuệ Phương che Trần Niên Niên ở sau lưng bà: “Tôi cũng không đồng ý.”

Có người giúp mình nói chuyện, Trần Niên Niên có niềm tin hơn hẳn.

“Trần mặt rỗ đã bốn mươi mấy tuổi rồi, mà con mới 20 tuổi, gả cho ai không gả sao lại gả con cho ông ta, trong đội sản xuất không tìm ra được mấy người có điều kiện tốt như con, dựa vào đâu con phải cam chịu thấp hèn gả cho ông ta?”

“Điều kiện của mày tốt cái rắm, mày nhìn bộ dáng khắc chồng của mày đi, người nào không muốn sống cưới mày hả?”

Hai chữ “Khắc chồng” tuôn ra ngoài, Trần Quý Tài nói lời cay độc.

Trần Niên Niên chưa từng bị ai mắng qua lời cay độc như thế, mặc dù thỉnh thoảng cô vẫn thấy những tình huống trọng nam khinh nữ trong gia đình nhưng những loại chuyện này thật sự xa vời với cô.

Lúc đó cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng đều là con của mình, vì sao lại có loại bố mẹ bất công như vậy.

Đến tận ngay lúc này cô mới cảm nhận chân thực có một người bố trọng nam khinh nữ là chuyện làm người khác tuyệt vọng hít thở không thông như thế nào.

Tất cả các loại cảm xúc phẫn nộ, chán ghét và căm hận đan vào nhau làm Trần Niên Niên cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Trần Quý Tài.

Cô chịu đựng cảm giác mắc ói: “Đã thời đại nào rồi còn mê tín dị đoan như thế, cái chết của mấy người họ đều do ngoài ý muốn, cố gắng cưỡng ép lên đầu con chính là chuyện hoang đường. Bây giờ nhà nước khuyến khích yêu đương tự do và phản đối chuyện ép gả, nếu con không gật đầu, đừng ai nghĩ gả con cho Trần mặt rỗ.”

Trần Quý Tài cười lạnh: “Mày cho rằng mày không gả thì tao không có cách gì với mày sao?”

Trần Niên Niên không sợ, cô vạch ngón tay lên đếm từng tội ác của Trần Quý Tài: “Bố ngược đãi phụ nữ, bố còn làm chuyện phong kiến cổ hủ, bố nói xem nếu con báo cáo bố, bố có bị bắt đi cải tạo giáo dục không?”

“Mày dám uy hiếp tao sao, phản rồi! Hôm nay ông mày phải đánh chết mày, Thiên Lộc thả ray ra!”

Mắt thấy Trần Thiên Lộc không giữ nổi Trần Quý Tài nữa, Trần Thiên Hoằng vội vàng giữ chặt cánh tay ông.

Trần Thiên Lộc ước gì Trần Niên Niên bị đánh nhưng lúc này bố hắn nổi giận rồi, ông ra tay không biết nặng nhẹ, nhỡ ông đánh nát mặt Trần Niên Niên hoặc đánh Trần Niên Niên choáng váng đầu óc thì làm sao bây giờ.

“Bố, bố nhịn một chút đi, trước tiên nhịn lại đã!”

“Nếu bố cảm thấy con không dám, bố có thể nhìn xem, bố gả con cho Trần mặt rỗ không bằng bố để con chết luôn đi, ngay cả cái chết con cũng không sợ thì con còn sợ bố sao?”

Nếu Trần Quý Tài ra tay, Trần Niên Niên nhất định báo cáo ông, cô không phải là nguyên chủ, Trần Quý Tài cũng không phải là bố ruột của cô, nếu chọc tới cô cô sẽ không bận tâm gì cả.

Giọng nói kiên quyết của cô làm Trần Quý Tài ngơ ngẩn quên cả phản ứng.

Ở trong thời kỳ cách mạng đổi mới mẫn cảm này, chỉ cần một câu tùy tiện cũng có thể chụp lên đầu người một cái mũ to, trong thôn có rất nhiều nhà báo cáo nhau rồi.

Nếu con mất dạy này báo cáo ông thật thì ông khó thoát rồi.

Trần Thiên Hoằng mở miệng trước: “Niên Niên, em đừng nói nữa, bố còn đang nổi nóng, em về phòng trước đi.”

Trần Niên Niên nhìn Trần Quý Tài, cô không nói gì liên quay về phòng của mình.

Bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Trần Niên Niên làm Trần Quý Tài điên tiết, nhưng cuối cùng ông vẫn kiêng kị lời cô nói.

Mặc dù không thể động tay động chân nhưng miệng ông cũng không nhàn rỗi.

Tiếng mắng chửi thô tục vang lên bên tai không dứt, ông chửi rủa Trần Niên Niên không đáng một đồng, ông còn dùng những từ độc ác nhất nguyền rủa cô.

Lúc bước đến cửa phòng, Trần Niên Niên vẫn nghe thấy tiếng chửi ầm ầm của Trần Quý Tài.

Chửi rủa không đau không ngứa, ông tức giận đến mức như thế nhưng vẫn không dám ra tay đánh cô, Trần Niên Niên biết Trần Quý Tài bị cô dọa sợ rồi.

Trần Niên Niên bực bội chùm chăn kín đầu, cô ép mình chìm vào giấc ngủ.

Đêm đến yên lặng như tờ, không biết tuyết bên ngoài trời đã ngừng rơi từ bao giờ, vách tường của hộ nhà nông không cách âm, Trần Niên Niên ngủ mơ mơ màng màng không lâu, bỗng nhiên cô bị tiếng ngáy đinh tai nhức óc ở phòng cách vách đánh thức.

Trần Niên Niên nhìn chằm chằm đỉnh màn chuyển sang màu vàng bẩn, trong mắt cô dần dần nổi lên nước mắt.

Bố mẹ qua đời từ lúc cô còn nhỏ, cô chuyển đến sống cùng ông bà ở nông thôn, mặc dù không có bố mẹ nhưng ông bà vẫn cho cô tình yêu thương đầy đủ, họ chưa từng để cô phải hâm mộ đứa trẻ nhà người khác.

Từ nhỏ cô đã nghe lời hiểu chuyện hơn bạn bè cùng tuổi, ở trong mắt mọi người cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn, cô dựa vào sự cố gắng của mình thi đỗ trường đại học hạng nhất, ông bà cũng lần lượt qua đời, trong khoảng thời gian Trần Niên Niên cảm thấy buồn bực uất ức nhất, cô không ngờ bản thân mình sẽ xuyên đến nơi này.

Đối với người không còn ràng buộc gì như cô mà nói, mặc dù xuyên sách hoang đường nhưng không phải không tiếp nhận được, một thân một mình sống ở đâu cũng vậy.

Nhưng xuyên đến một nơi có điều kiện thiếu thốn, gian khổ như thập niên 70, Trần Niên Niên cũng phải giật mình luống cuống.

Ông bố cặn bã vô lương tâm, em trai lòng dạ hẹp hòi độc ác, anh trai không quan tâm cái gì và người mẹ hèn yếu, cả cái nhà này làm người ta thật sự đau đầu mà.

Chuyện đã đến nước này, con người cô độc như Trần Niên Niên phải kiên cường lên mới có thể đối mặt với mọi chuyện phía trước.

Nguyện vọng từ trước đến nay của ông bà đều hy vọng đời này cô có thể sống bình an, cho nên dù ở địa phương nào, cô cũng phải kiên cường sống tốt.

Trần Niên Niên lau nước mắt, cô che lỗ tai lại ngủ tiếp.

“Niên Niên, mau dậy đi, phải đi làm rồi!”

6 giờ sáng, ngoài trời vẫn tối, Tôn Tuệ Phương gọi Trần Niên Niên dậy.

Đã quyết định sống thật tốt ở nơi này, Trần Niên Niên phải nhanh chóng thích ứng cuộc sống ở nơi đây.

Cô vuốt đôi mắt khô khốc của mình rồi thay quần đi làm.

Chờ Trần Niên Niên đi đến đập nước lớn của đội sản xuất, mọi người đều đến đông đủ rồi.

Đại đội trưởng Trần Phú Quốc của thôn Trần Gia Loan điểm danh rồi bắt đầu phân công công việc.

Trên đường chất đầy tuyết, người trong huyện không đi vào được mà người trong thôn cũng không đi ra được, Trần Phú Quốc sắp xếp thanh niên cường tráng đi xúc tuyết, còn người già và người trẻ đi làm cỏ xới đất.

Vừa qua năm mới liền đến tiết lập xuân, ngày mùa cũng chuẩn bị bắt đầu.

Các thôn dân cầm nông cụ kết bạn đi đến chỗ làm việc.

“Niên Niên, xúc tuyết mệt lắm, không thì con đi tìm đại đội trưởng đổi công việc nhổ cỏ xới đất đi.” Trước khi đi Tôn Tuệ Phương lôi kéo Trần Niên Niên nói chuyện.

Tốt xấu gì cũng là cục thịt rơi từ trên người mình xuống, bà cảm thấy đau lòng thay Niên Niên.

Trong sách nói từ lúc chuyện Trần Niên Niên khắc chồng truyền ra ngoài, Trần Quý Tài sợ không ai chào đón cô nên cố ý tìm Trần Phú Quốc, ông nhờ Trần Phú Quốc sắp xếp Trần Niên Niên làm việc cùng chỗ với đồng chí nam.

Công điểm của đồng chí nam đều nhiều hơn mấy phần so với phụ nữ và trẻ em, nhưng công việc cũng mệt nhọc hơn phụ nữ trẻ em nhiều.

Công điểm càng nhiều, cuối năm càng đổi được nhiều tiền và lương thực.

Trần Niên Niên vụng về dùng phương thức này lấy lòng Trần Quý Tài, ai ngờ Trần Quý Tài không những không nhận tình mà còn xem sự nỗ lực của cô là chuyện đương nhiên.

Không phải sao, Tôn Tuệ Phương vừa nói xong, Trần Quý Tài đã mở miệng: “Tôn Tuệ Phương, mẹ nó chứ, bà đang nói mê sảng cái gì đấy, bà dám làm chủ chuyện trong nhà hả, cánh tay dài ra rồi đúng không?”

Trần Quý Tài mắng một trận, lòng Tôn Tuệ Phương lại bắt đầu sợ hãi, bà không dám phản kháng Trần Quý Tài cũng không yên lòng con gái mình, cuối cùng bà nhắm mắt nói: “Vậy tôi đổi chỗ với Niên Niên, tôi đi xúc tuyết!”

Tôn Tuệ Phương liên tục che chở mình, Trần Niên Niên không ngờ bà sẽ làm như vậy, cô chớp chớp mắt, trong lòng có thêm nhận thức mới về người phụ nữ hèn yếu này.

Nhưng cô cũng biết ở trước mặt Trần Quý Tài, một câu của Tôn Tuệ Phương còn không mạnh bằng một cái rắm.

“Không sao đâu, mẹ đi trước đi, không cần để ý đến con.”

Tôn Tuệ Phương còn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Trần Quý Tài, bà không dám chậm trễ nữa.

“Vậy lát nữa nếu con không chịu nổi, con phải nói với mẹ đấy.”

Trần Niên Niên gật nhẹ đầu, cô nhìn bóng Tôn Tuệ Phương rời đi.

Thật ra đối với việc xúc tuyết, Trần Niên Niên cũng không nguyện ý làm, cô là con gái nhưng lại ở cùng một chỗ với nhóm đàn ông thì gọi là gì, mà cô cũng hiểu rõ bản thân mình, từ nhỏ đến lớn rất ít khi làm việc nhà nông, nếu thật sự đi xúc tuyết một ngày, sáng mai cô nhất định không đứng dậy được.

Nhưng đại đội trưởng đã sắp xếp công việc này, nếu cô không đi xúc tuyết có nghĩa là cô không ủng hộ quyết định của ông ấy rồi.

Lúc này đắc đội với đại đội trưởng, cuộc sống về sau sẽ khó khăn hơn nhiều.

Ý nghĩ trong đầu vừa hiện lên, đại đội trưởng Trần Phú Quốc đã mở miệng trước.

“Trần Quý Tài, người khác bắt đầu làm việc rồi, ông và con gái ông còn đứng ở đây làm gì, muốn trốn tránh công việc có phải không hả?”

“Không có, không có, chúng tôi đi ngay đây, Niên Niên, đi mau, chúng ta đi xúc tuyết.”

Thật ra Trần Phú Quốc và Trần Quý Tài đều là thôn dân phổ thông trong thôn Trần Gia Loan, bởi vì đại đội trưởng cũ có năng lực, không phân công công việc hợp lý, sau khi bị mọi người khiếu nại tập thể, lãnh đạo bên trên quyết định đổi đội trưởng mới là Trần Phú Quốc.

Trần Phú Quốc biết cách ăn nói, làm việc cực kỳ nghiêm túc, ngay cả người lưu manh như Trần Quý Tài cũng cảm thấy sợ khi đứng trước mặt ông cho nên thái độ của Trần Quý Tài cực kỳ tốt.

Nhưng Trần Phú Quốc không thích bộ dáng nịnh hót đó, ông nghiêm mặt nói: “Nhiều đàn ông như vậy còn cần một cô gái như Trần Niên Niên đi xúc tuyết à, hơn nữa công việc của phụ nữ là nhổ cỏ xới đất, Trần Niên Niên nhà ông vẫn muốn làm công việc đặc thù à?”

Xúc tuyết được 12 công điểm, nhổ cỏ chỉ được 8 công điểm, mất bao nhiêu công điểm như vậy đương nhiên Trần Quý Tài không nguyện ý rồi.

Ông vội vàng giải thích: “Đội trưởng, Niên Niên nhà tôi làm việc còn lợi hại hơn mấy thanh niên trai tráng đó, ông để con bé nhổ cỏ không phải lãng phí sức lao động của con bé à, theo tôi thấy cứ để con bé đi xúc tuyết là tốt nhất.”

“Lãng phí cái gì mà lãng phí, ông là đội trưởng hay tôi là đội trưởng, cứ như vậy đi, công việc này để ông sắp xếp hết được không?” Trần Phú Quốc nổi giận mắng to: “Tôi nói ý, người làm bố như ông quá độc ác mà, chỉ vì ít công điểm mà coi con gái mình như trâu để sai bảo, sao nhà họ Trần lại có một tên chó chết như ông vậy chứ.”

Trần Quý Tài bị chửi thẳng vào mặt, ông không nhẫn nhịn được nhưng vẫn phải ưỡn mặt lấy lòng: “Đội trưởng, ông nói cái gì vậy, Niên Niên là con gái tôi, sao tôi có thể không thương con bé được…”

“Thôi đi, người khác không biết Trần Quý Tài là ai, tôi còn không biết sao.”

Trần Niên Niên sống trong nhà như thế nào, Trần Phú Quốc biết rõ. Lúc chưa nhận chức đội trưởng, người cũ đã đáp ứng để Trần Niên Niên và một thanh niên trong thôn làm công việc này nhưng ông vẫn luôn phản đối, không phải ông cảm thấy Trần Niên Niên là con gái nên làm việc không tốt mà do ông biết Trần Quý Tài mấy chục năm rồi, ông hiểu rõ tính tình của tên chó chết này, Trần Niên Niên làm việc tốt thế nào thì Trần Quý Tài cũng không cho cho cô chỗ tốt gì.

Bây giờ ông làm đến chức đại đội trưởng, ông sẽ không để cô bé đần độn này mặc người hành hạ nữa.

Trần Niên Niên nhìn Trần Quý Tài rồi nhìn Trần Phú Quốc, cô đảo mắt rơi mấy giọt nước mắt: “Đội trưởng, cháu đi nhổ cỏ, cháu đi ngay bây giờ đây! Xin bác đừng mắng bố cháu nữa.”

Trần Niên Niên nói xong liền cầm nông cụ chạy ra ruộng, cô vừa chạy vừa kéo áo lau nước mắt trên mặt.

Nhìn bóng lưng quật cường của Trần Niên Niên, trong lòng Trần Phú Quốc càng đau lòng cho cô bé đáng thương này. Ánh mắt nhìn Trần Quý Tài cũng trở nên bực bội hơn.

Ông mắng to: “Tốt lắm Trần Quý Tài, mọi người đều đi hết rồi, ông còn đứng ở đây trốn tránh công việc trước mặt tôi, tôi sẽ trừ một công điểm của ông.”

Trần Quý Tài gấp gáp, trừ một công điểm không khác gì đòi mạng của ông: “Này Trần Phú Quốc, mẹ kiếp, ông đừng quá mức.”

Trần Phú Quốc cười lạnh: “Vừa lười biếng vừa không nghe lời đội trưởng, trừ một công điểm có lợi cho ông rồi đấy.”

Trần Phú Quốc nói xong liền lấy sổ ghi chép ra rồi gạch số 12 đi, sau đó viết số 10 lên.

Mắt Trần Quý Tài tối sầm lại, lúc này ông định xắn tay áo lên đánh nhau với Trần Phú Quốc: “Đclm Trần Phú Quốc, con chó tạp chủng dám trừ công điểm của tao, ông mày đánh chết mày.”

Mắt thấy Trần Quý Tài muốn đánh Trần Phú Quốc, hai người dân quân xuất hiện đè ông xuống đất.

“Không nghe theo sự sắp xếp còn cố ý đánh cán bộ, Trần Quý Tài, tư tưởng của ông có vấn đề rồi, ông là người có tư tưởng giác ngộ không tốt, đúng là con sâu làm rầu nồi canh trong thôn chúng ta mà, nhất định phải xử lý nghiêm túc mới được.”

Ông quay sang nói với hai người dân quân: “Hai người để ông ta đi làm việc trước đã, chờ tôi báo cáo lên cấp trên rồi chờ xem cấp trên xử lý ông ta thế nào.”

Trần Quý Tài không nguyện ý, ông lăn lộn trên đất khóc lóc om sòm một lúc lâu rồi bị hai người dân quân kéo đi như kéo một con chó chết vậy.

Trần Phú Quốc cất sổ vào túi, ông chắp tay sau lưng đi chầm chậm đi xa.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...