Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Chương 18: Đàn Ông 4
Lúc trước nhìn bộ dáng nũng nịu kia còn tưởng rằng là bùn nhão, có thể vò tròn vò dẹp cô, không nghĩ tới thế mà lại là đóa hoa có gái, vừa chạm vào liền đâm trúng tay, trong lòng mẹ Lận khổ thế nào cũng không tiện nói với con trai lớn, dù sao bà ta cũng không trả người về, ai biết lần này trả về có ảnh hưởng đến mấy đứa con khác hay không?Hiện tại bà ta không chỉ phải cắn răng chấp nhận, mà còn chỉ có thể nói tốt.Lận Tông Kỳ nghe được ba chữ "vợ con", nhịn không được mặt nóng lên, giơ tay sờ sờ mũi, hỏi một câu: "Cô ấy giờ ở nhà chúng ta sao?”"Nếu không thì ở đâu?"Mẹ Lận thẳng thắn nói: "Đứa con ngốc, mẹ cưới con dâu xinh đẹp như vậy làm sao yên tâm, nhất định phải để ở nhà trông coi.”"Vừa vặn hôm nay con đã trở về, nhanh chóng làm việc, cho chúng ta thêm một đứa nhỏ sớm một chút, lòng mẹ mới có thể yên ổn."“...”Mẹ Lận thấy anh không nói lời nào, nhịn không được nóng nảy, nắm tay vỗ anh: "Con cũng đừng ngốc, con cho rằng con dễ tìm vợ hay sao? Quanh năm suốt tháng đều không nhìn thấy con, tuy rằng là một quả phụ, nhưng cũng là một người có mệnh khổ, bề ngoài xinh đẹp biết bao, mười dặm tám thôn đều tìm không thấy người như này, nhìn cái mông to kia, nhất định có thể sinh cho ta một đứa cháu trai lớn. ”"Chúng con kết hôn còn phải làm báo cáo kết hôn..."Mẹ Lận nghe xong nhíu mày: "Đó là thứ quỷ quái gì vậy, lải nhải dông dài, chúng ta không thịnh hành cái này, trước tiên các con sinh đứa nhỏ mới quan trọng, lần sau trở về làm cái này.”“...”Cuối cùng vẫn là cha Lận nhìn không nổi nữa, kéo kéo quần áo của bà ta, khuyên nhủ một câu: "Để bọn nhỏ làm quen trước.”Mẹ Lận mất hứng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn con trai lớn yên lặng ăn bánh, giật giật môi không nói gì nữa, cũng không biết con bé chết tiệt kia bỏ bao nhiêu bột ngô, ăn đến bây giờ cũng chưa ăn xong.Lúc Lận Tông Kỳ từ phòng chính đi ra thì trời đã tối đen, mẹ Lận tựa hồ còn có chút lo lắng, lúc đưa anh ra cửa trong miệng còn lải nhải không ngừng, trong lời nói đều là muốn anh nhanh chóng sinh con, không thể để lỗ hai trăm đồng tiền kia.Anh tính tình tốt cúi đầu nghe, một đường đi đến cửa phòng mình, bên tai mới chính thức được thanh tịnh một chút, người đứng ở cửa, một lúc cũng không đi vào, cũng không biết là quá lâu không trở về hay là nơi này có người khác ở, cảm giác căn phòng anh từng ở đột nhiên trở nên xa lạ.Anh biết bên trong hiện tại có người, tay nâng lên lại thả xuống, do dự một chút, lại một lần nữa nâng lên, nào biết đúng lúc bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói:"Tôi đang tắm."“...”Bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa cứng đờ theo, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, dừng một chút, tay thay đổi phương hướng, không tự chủ được mà sờ mũi mình.Quả thật, về chuyện trong nhà tìm cho anh một đối tượng, khi Lận Tông Kỳ ở trong bộ đội cũng đã biết, em trai cũng không giấu diếm anh, nói là một quả phụ của đội sản xuất bên cạnh, chồng vừa mới chết, nhà những người khác đòi rất nhiều tiền sính lễ, trong nhà không đưa nổi, cho nên lấy nhà này.Anh cũng không cảm thấy uất ức, anh biết, trong bộ đội rất nhiều người độc thân, anh giống như bọn họ quanh năm không ở nhà, cưới vợ là chuyện rất khó.Chỉ là thế nào cũng không nghĩ tới, thế mà người đã vào ở trong nhà rồi.Lúc Chử Hi mở cửa ra, người đàn ông đã đứng ở cửa, đưa lưng về phía cửa, dáng người cao ngất.Nghe được tiếng mở cửa, anh xoay người lại, đối diện Chử Hi, đây là lần thứ ba ánh mắt hai người đụng phải nhau.Lần này anh không có dời tầm mắt trước, sắc trời đã tối, Chử Hi nhìn không rõ dáng vẻ của anh, chỉ là cảm thấy người kia nhìn ôn hòa nhưng ánh mắt lại làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng.Lận Tông Kỳ gật gật đầu với cô, ánh mắt lướt qua cô nhìn thấy bồn tắm bên trong, xắn tay áo lên: "Để tôi đổ nước cho.”"À" Chử Hi ngoan ngoãn đáp một tiếng, nghiêng người sang một bên cho anh đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương