Thập Niên 70 Tôi Làm Mê Tín
Chương 22: Chương 22
Thẩm Nhị Cương nhất định bắt cha con bọn họ bồi thường gà và thịt khô, những thôn dân khác cũng đứng về phía anh ấy, Chu lão tam không dám nói không bồi thường, chỉ có thể nhận, đồng ý đổi gà mái và thịt khô thành tiền, bồi thường cho Thẩm Thiên Tường.Lúc này Thẩm Nhị Cương mới buông tha cha con bọn họ, nhưng lúc xuống núi ai cũng không muốn phản ứng bọn họ, dân làng đi rất nhanh, bỏ hai người bọn họ lại phía sau.Chu lão tam là người thông minh, biết mọi người không muốn gặp ông ta, cũng không đuổi theo tự làm mất mặt mình.Ông ta cố ý thả chậm lại, chẳng còn cách nào nên kéo dài khoảng cách với mọi người, lặng lẽ hỏi Chu Kiến Thiết: "Con ở trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Chu Kiến Thiết nhớ lại thử, nói chuyện xảy ra buổi tối nói cho ông ta biết, đương nhiên tập trung vào chuyện "gặp quỷ".Chu lão tam nghe xong bắt được trọng điểm: "Con nói trên núi không có mưa?”"Không, cha, cha không phải là đã nhìn thấy à? Tối nay trời không mưa.” Chu Kiến Thiết không hiểu vì sao ông ta còn muốn cố ý hỏi chuyện này.Trong lòng Chu lão tam lộp bộp, lại hỏi một lần nữa: "Con xác định, lúc chạy xuống núi trờichưa từng mưa?”Chu Kiến Thiết lắc đầu, thuận tay bóp một nắm lá ven đường, ném cho Chu lão tam: "Không có, cha nhìn, trên lá này còn khô!”Chu lão tam gian nan nuốt nước miếng, giữ chặt Chu Kiến Thiết: "Đi, chúng ta đi nhanh chút, đi tìm thôn trưởng.”Đối với chuyện này, Chu Kiến Thiết không có ý kiến, đêm nay anh ta sợ tới mức không nhẹ, luôn cảm giác trong rừng cây khắp nơi đều là bóng dáng ma quỷ, cho nên ước gì có thể đi theo đại đội, nhiều người to gan.Hai cha con vội vàng chạy chậm, đến chân núi, mới đuổi kịp Thẩm Thiên Tường, còn chưa tới gần, Chu lão Tam đã thở hổn hển nói: "Chú Tường, chú Tường, tôi có chuyện muốn nói!”Thẩm Thiên Tường dừng lại, hỏi hắn: "Cậu còn có chuyện gì nữa?”Chu lão tam lau mồ hôi trên đầu, mượn ánh lửa nhìn bốn phía, sau đó chỉ vào bụi cỏ đuôi chó ven đường nói: "Chú Tường, chú nhìn, trên lá cây không có một giọt nước, nơi này tối nay căn bản chưa từng có mưa!”"Ý ông là sao?" Thẩm Nhị Cương không kiên nhẫn nhìn ông ta một cái, "Ông lại muốn làm ra chuyện quỷ thần gì?”Chu lão tam oan, ông ta cười khổ: "Chúng ta hiểu lầm Kiến Thiết, nó không nói dối, trên núi này thật sự không thích hợp, vừa rồi chỗ chúng ta đứng thì trời mưa, những nơi khác đều không có mưa.”Chu Kiến Thiết cũng gật đầu: "Đúng vậy, cháu từ trên núi chạy xuống, trên đường chưa từng mưa.”Hai cha con nói đều là sự thật, nhưng sựu tin tưởng từ hai người bọn họ ở trong lòng thôn dân đã là âm, căn bản không ai tin bọn họ, Thẩm Nhị Cương rất không kiên nhẫn nói: "Sau đó các người lại muốn nói gà và thịt khô không phải do các người lấy, đúng không? Không phải là muốn quỵt nợ sao, kéo quỷ thần gì đó làm gì? Mọi người nói, có ai nhìn thấy ma thần ăn thịt?”Đây là sự thật, trước kia còn chưa cấm, nhà nào cũng phải tế bái tổ tiên, thờ thần linh, cuối cùng những đồ cúng này còn không phải rơi vào trong bụng người à.Hai cha con Chu lão tam bị chèn ép đến không còn lời nào để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người tan rã, mỗi người về nhà mình.Chu Kiến Thiết có hơi sợ hãi, hỏi Chu lão tam bên cạnh: "Ba, làm sao bây giờ? Ba nói, thứ đó có thể đi theo chúng ta không?”Trong lòng Chu lão tam cũng thấp thỏm không thôi, ông ta từ nhỏ lớn lên ở đạo quan, nghe nói, gặp thứ gì đó, so với người bình thường nhiều hơn nhiều, hiện tại một khi có liên tưởng, thì sẽ phanh cũng không phanh được."Đi thôi, gió nổi, có hơi lạnh, chúng ta cũng nhanh chóng trở về." Chu lão tam rùng mình một cái, bước nhanh đi về phía nhà mình.Chu Kiến Thiết nuốt nước miếng, không có gió, ba anh ta có phải nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ hay không, anh ta vội vàng quấn chặt quần áo đi theo.Bên kia, Thẩm Thiên Tường sau khi về nhà, cố ý nhìn thoáng qua sân.Hai đứa con trai của ông ấy đều ở trong quân đội, mỗi tháng đều có trợ cấp đưa về nhà, xem như là người giàu có trong thôn, cho nên sân cũng dùng xi măng lát một lần, khô ráo, không có dấu hiệu bị mưa dầm.Thẩm Thiên Tường nhíu nhíu mày, đẩy cửa phòng ra, vợ ông là Vương Thúy Hoa lập tức nghênh đón hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện ổn chứ?”Vương Thúy Hoa là một người nóng tính, Thẩm Thiên Tường sợ bà biết gà mái già nhà mình không nỡ ăn lại bị cha con Chu lão tam lấy mất, sẽ đi tìm đối phương lý luận, dứt khoát nói dối: "Cũng được.Nhân tiện, tối nay sau khi tôi đi có mưa không?”Vương Thúy Hoa lắc đầu: "Trời mưa á, không có.Hy vọng ông trời phù hộ, ngày mai đừng mưa nữa! "Phía sau bà nói gì, Thẩm Thiên Tường cũng không nghe thấy, trong đầu ông ấy lặp đi lặp lại chỉ một câu "Không có", Chu lão Tam không nói dối, hôm nay thật sự chỉ có mảnh đất nhỏ mà bọn họ đứng thì trời mưa, trên núi, hay trong thôn thì không mưa..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương