Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 29
Triệu Uyển Hương theo bản năng nghiêng đầu, tầm mắt cố gắng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh bị nước mưa cọ rửa có chút mơ hồ, liền thấy một chiếc xe tải quân dụng màu ô liu đang hướng về phía bên này chậm rãi đi tới, một lát sau thì dừng ở cách đây không xa.“Đại đội trưởng, đã điều tra rõ ràng rồi, là sườn núi bị sạt lở, đường ray phía trước đã bị phá hủy, mực nước phía dưới cao đến hai mét, may mắn lúc ấy tài xế trong buồng lái nhanh tay kéo cầu dao xuống, xe lửa mới không bị phá hủy và gây thương vong về người, vừa rồi nhân viên trên tàu đã điều động lực lượng từ hành khách trên xe, đẩy xe lửa di chuyển lùi phía sau một trăm mét, hiện tại đoàn tàu tạm thời ở vị trí an toàn."Có người chạy về báo cáo.Thẩm Phụng đứng trong mưa, xuyên qua màn mưa bụi nhìn về phía trước, khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập lạnh lùng.“Có thể đào kênh dẫn nước không?” Hắn hỏi.Có người vội nói: “Trên nguyên tắc hẳn là có thể.”Mọi người bàn bạc phương hướng dẫn nước cụ thể ngay tại chỗ.Trong toa tàu cách bọn họ không xa, hai tay Triệu Uyển Hương áp vào cửa sổ thủy tinh, ánh mắt cô bám chặt theo sát thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trong cơn mưa to giàn giụa, trong nháy mắt nhận ra anh, trái tim cô phảng phất bị một bàn tay to vô hình bóp chặt, không dám dùng sức hô hấp, mắt cũng không dám chớp một cái.Cô sợ chớp mắt thì một giây sau bóng dáng anh sẽ biến mất.Thẩm Phụng quyết định chi tiết, rất nhanh cho người mang theo dụng cụ làm việc, lúc bọn họ đi dọc theo đoàn tàu, Đại Hoa và Tiểu Hổ Tử vỗ cửa sổ xe hưng phấn hô to: “Chú Thẩm, chú Thẩm…”Thẩm Phụng làm như không thấy lũ trẻ, vẫn sải bước rời đi, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng vừa gầy vừa cường tráng.Chị Hà vội kéo hai đứa nhỏ về: “Đừng la hét nữa, chú Thẩm của các con còn có chuyện quan trọng phải làm!”Đại Hoa hỏi: “Vậy cha con đâu, sao cha không tới đón chúng ta?”“……”Chị dâu Hà bật cười, không trả lời câu hỏi vô tri trẻ con của con gái nhỏ, vừa quay đầu đang muốn cùng Triệu Uyển Hương nói chuyện thì thấy cô kinh ngạc, bất động nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt hoảng hốt, trong mắt lóe ra ánh nước trong suốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương