Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Cá Mặn
Chương 5: Phúc Hắc
“Anh đừng vội vàng đưa ra quyết định, anh không có cô gái mình thích sao? Tôi chỉ là cô gái nông thôn, cái gì cũng đều không hiểu, xuất phát điểm của chúng ta không giống nhau, chênh lệch cả về kiến thức lẫn bằng cấp, rất khó có tiếng nói chung. Hơn nữa chúng ta lại không có cơ sở tình cảm làm nền móng, nếu hôn nhân không có tình cảm rất dễ bị lung lay, chỉ cần xảy ra một chút vấn đề, cả hai đều có thể tan rã bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ anh nên thận trọng suy xét.” Lâm Lâm thật sự cảm thấy mình giống như người mẹ nhọc lòng lo lắng cho con, tận tình hạ thấp bản thân để khuyên bảo Tần Trạch Dương. Cô còn tự cảm thấy cảm động về chính mình luôn đấy.“Vậy cô có người mình thích không?” Tần Trạch Dương không đáp mà hỏi ngược lại cô.“Không có.” Cô cả đời trước chỉ quay cuồng với việc học và kiếm tiền, còn chưa có trải qua cảm giác yêu đương đâu.“Cô cảm thấy tôi khó coi sao?” Tần Trạch Dương khó hiểu, Lâm Lâm vì cái gì không muốn gả cho mình, trước đó rõ ràng rất thích anh. Mỗi lần gặp nhau ở ruộng đồng cô đều vô tình hay cô ý nhìn trộm anh, còn sẽ đỏ mặt. Anh không phải người hay để ý người khác nhưng biểu hiện của cô thực sự rất rõ ràng.“Không có, anh rất đẹp.” Cái này cô không thể phủ nhận, cả hai đời cô cũng chưa gặp được mấy người có thể so được với anh đâu.“Vậy cô là ghét bỏ tôi không làm được việc, sợ tôi không nuôi nổi cô sao?” Tần Trạch Dương tiếp tục hỏi tới.“Không phải nguyên nhân này, anh làm việc rất tốt, không đúng, tôi nào có biết anh làm việc tốt hay không.”“Vậy là do tôi có văn hoá? Cô ghét bỏ người có văn hoá?”“Ai sẽ ghét bỏ người có văn hoá a.”“Vậy thì được rồi, tôi và cô đều không có người mình thích, tôi không có chỗ nào khiến cô ghét bỏ, tôi cũng không cảm thấy cô có gì không tốt. Thế nên cô cứ an tâm ở trong nhà, tôi sẽ đến cưới cô, chuyện tôi đã nói, tôi sẽ không đổi ý.” Tần Trạch Dương tủm tỉm cười nói.Lâm Lâm không nghĩ tới nam phụ được miêu tả trong truyện lạnh nhạt lại có một mặt phúc hắc như vậy. Đưa ra những câu hỏi khiến cô không thể phản bác, sau đó dùng đến chính những lời của cô để đạt được mục đích của mình. Đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.Lâm Lâm đang định tiến đến phản bác lại lời của anh, lại không cẩn thận dẫm phải vũng nước nhỏ trên nền đất, chân vừa trượt, đang nghĩ chính mình sẽ ngã sấp xuống.Tần Trạch Dương vẫn đang đang nhìn Lâm Lâm, thấy cô chuẩn bị té ngã liền vội vươn tay đỡ cô. Lâm Lâm vừa lúc ngã vào người anh. Tần Trạch Dương cảm giác trong lòng trầm xuống, trên cổ truyển đến xúc cảm mềm mại. Thân thể phản xạ có điều kiện đem cánh tay thu lại ôm lấy Lâm Lâm, Tần Trạch Dương vừa cúi đầu liền thấy đỉnh đầu đen nhánh. Chóp mũi dường như còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa lan. Sau khi phản ứng lại, lập tức buông ra, nhưng đôi tay vẫn nhớ kỹ cảm giác mềm mại khi ôm cô trong lòng.Lâm Lâm cũng bị tình huống phát sinh làm sợ ngây người, lập tức đứng thẳng dậy. Làm một cẩu độc thân hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một nam nhân xa lạ như thế, vừa rồi hình như còn hôn lên cổ Tầm Trạch Dương. Lâm Lâm cảm thấy có chút ngượng ngùng, gương mặt liền nóng lên.Cô cũng ngại ở lại chỗ này cùng Tần Trạch Dương, không có tiếp tục nói chuyện lúc nãy nữa, để lại một câu “Tôi đi trước” liền lập tức rời đi nơi khiến mình xấu hổ.Tần Trạch Dương nhìn cô gấp gáp bỏ chạy, trong mắt ánh lên sự vui vẻ hiếm thấy.Đi trên đường, Lâm Lâm nghĩ đến chính mình vừa rồi đụng phải bụng Tần Trạch Dương, xúc cảm giống như có điểm cứng.Độ nhiên phản ứng lại, cô đây là sờ trúng cơ bụng của Tần Trạch Dương, gương mặt lại càng đỏ hơn.“Chị Lâm Lâm, chị cùng thanh niên trí thức Trần đi đâu vậy?” Lâm Lâm trên đường về khu vực nhổ cỏ gặp Vu Kim Phượng vẻ mặt bát quái hỏi.“Em sao lại biết chị đi cùng thanh niên trí thức Tần?” Lâm Lâm nghi hoặc.“Em vừa lúc thấy được, không chỉ em mà cô ấy cũng thấy được.” Vu Kim Phượng dùng đôi mắt nhìn sang ruộng bên cạnh.Lâm Lâm nhìn theo hướng mắt của Vu Kim Phượng thấy một cô gái tầm khoảng mười tám mười chín tuổi, thân hình mảnh khảnh, gương mặt cũng rất xinh đẹp. Không ngờ vùng nông thôn như này lại xuất hiện nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy.“Hạ Lan Anh vừa rồi cũng đi ngang qua phía bờ sông, chị không thấy ánh mắt cô ta lúc đó đâu, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống chị luôn vậy.” Vu Kim Phượng ở bên tai Lâm Lâm nói khẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương