Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 29: Cảm Thấy Vui
Cô không thích người hay nói bốc phét, ngược lại lại rất thích những người trầm mặc ít nói như Tạ Minh Đồ thế này.
Nếu về sau Tạ Minh Đồ có thể được nhà họ Khương nhận về, Tô Hiểu Mạn hi vọng anh có thể tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp, giống như tên anh như vậy, có quang minh tiền đồ cũng có tương lai.
Mà không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, biến thành boss vai ác với kết cục thê thảm.
*
Sau khi lấy công cụ của mình, nhóm thanh niên trí thức cũng đi hết hơn phân nửa, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hôm nay thế mà Tô Hiểu Mạn không quấn lấy Khương Yến Đường.
Cứ như thể không gặp Khương Yến Đường vậy.
Ngay cả bản thân Khương Yến Đường cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không nhịn được quay đầu vài lần nhìn Tô Hiểu Mạn.
Tạ Minh Đồ bắt được ánh mắt của hắn ta.
Anh không dấu vết mà nhích về phía trước một bước, chặn tầm mắt hắn ta, Tô Hiểu Mạn vẫn chưa nhận thấy được điều gì, xách theo giỏ tre chuẩn bị về nhà họ Tạ.
“Tôi đi về đây.”
Sau khi nhóm thanh niên trí thức cầm công cụ rời đi, Tô Hiểu Mạn cũng đi về hướng nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ nhìn theo hướng cô rời đi, bên tai nghe được mấy lời phỏng đoán ác ý của người trong thôn:
“Vừa rồi không thấy cô ta nói chuyện với thanh niên trí thức Khương, anh xem hiện tại, chẳng phải là lén lút quấn lấy sao?”
“Mọi người xem đi, đợi lát nữa tới rừng cây bên kia, sẽ lại dây dưa với thanh niên trí thức Khương cho mà xem.”
“Không thể nào? Cô ta là người đã kết hôn, cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút chứ?”
“Phải chú ý ảnh hưởng cái gì? Cậu xem Tạ lão ngũ kia, cậu ta dám quản Tô Hiểu Mạn sao? Tô Hiểu Mạn dây dưa quấn lấy thanh niên trí thức Khương, tới một cái rắm cậu ta cũng không dám thả.”
“Đúng thật không phải là đàn ông.” Mạc lão tam nhổ một ngum nước bọt, miệng vẫn còn trào phúng Tạ Minh Đồ, trên thực tế là do hắn ta ghen ghét, ghen ghét Tạ Minh Đồ có thể cưới được một cô gái như hoa như ngọc như Tô Hiểu Mạn, bằng không hắn cũng sẽ không chạy tới trước mặt Tạ Minh Đồ nói những lời nói bậy đó.
Cho dù bị đội nón xanh thì sao, với bộ n.g.ự.c kia, cái miệng đó, hắn cũng muốn nếm thử một chút hương vị.
*
Mạc lão tam bắt đầu làm việc, hắn luôn thích tìm cớ kéo dài công việc, tra cán cuốc trong chốc lát, lại tìm cớ nói muốn đi nặng, tìm một chỗ râm mát ngồi xổm, vì phòng ngừa người khác phát hiện ra hắn đang lười biếng, hắn còn làm bộ làm tịch cởi quần ra.
Mạc lão tam hừ hừ vài tiếng, lại không phát hiện trong bụi cỏ có động tĩnh khác,
“Ai ui! A a a!” “Có rắn! Có rắn! Có rắn! Cứu mạng!”
Không lâu sau liền truyền đến tiếng Mạc lão tam kêu to, Tạ Minh Đồ ở cách đó không xa chậm rì rì ngồi xổm xuống, cầm lưỡi hái đập về phía trước một cái.
“Mạc lão tam bị rắn độc cắn.”
Sao vậy, có đưa đi bệnh viện không?”
“Không phải loại rắn độc c.h.ế.t người, m.ô.n.g sưng lên.”
“Gì? có liên quan gì tới mông.”
“Lúc đi nặng bị rắn cắn.”
“Hắn vừa nói muốn đi nặng, nhưng mà trời đã là ban ngày rồi, thế mà bị rắn cắn?”
“Không biết, lúc mới vừa đi tới xem, cũng không thấy có rắn, cũng không thấy có phân.”
…
*
“Tan làm, về hết đi.”
“Hôm nay ai nấu cơm?”
“Chắc là lão Trương, về nhà là có ăn.”
Hai người thanh niên trí thức đắp bờ trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, “Ai ôi, hôm nay đúng là lạ thật mà.”
“Thế mà người phụ nữ Tô Hiểu Mạn kia không tới tìm Khương Yến Đường.”
“Lạ thật, một câu cũng không nói”
“Chẳng lẽ Tô Hiểu Mạn tính toán về sau sẽ thành thật sống cùng với Tạ lão ngũ?”
“Vậy thì nói không chừng, dù sao cũng đã kết hôn rồi.”
Tạ Minh Đồ đứng ở phía sau gốc cây ngoài ý muốn nghe được những lời này của hai thanh niên trí thức, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Đột nhiên ý thức được mình đang cong khóe miệng, Tạ Minh Đồ dơ tay xoa nhẹ mặt một cái, lại biến thành bộ dạng cúi đầu khom vai ngày xưa.
Anh xoa xoa vành tai, ngũ cảm Tạ Minh Đồ trời sinh mạnh mẽ hơn người bình thường một chút, tai càng thính hơn người bình thường một chút, những động tĩnh rất nhỏ anh cũng có thể nghe thấy được, từ nhỏ tới lớn, những chuyện không nên nghe anh nghe được không ít.
Nếu về sau Tạ Minh Đồ có thể được nhà họ Khương nhận về, Tô Hiểu Mạn hi vọng anh có thể tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp, giống như tên anh như vậy, có quang minh tiền đồ cũng có tương lai.
Mà không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, biến thành boss vai ác với kết cục thê thảm.
*
Sau khi lấy công cụ của mình, nhóm thanh niên trí thức cũng đi hết hơn phân nửa, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hôm nay thế mà Tô Hiểu Mạn không quấn lấy Khương Yến Đường.
Cứ như thể không gặp Khương Yến Đường vậy.
Ngay cả bản thân Khương Yến Đường cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không nhịn được quay đầu vài lần nhìn Tô Hiểu Mạn.
Tạ Minh Đồ bắt được ánh mắt của hắn ta.
Anh không dấu vết mà nhích về phía trước một bước, chặn tầm mắt hắn ta, Tô Hiểu Mạn vẫn chưa nhận thấy được điều gì, xách theo giỏ tre chuẩn bị về nhà họ Tạ.
“Tôi đi về đây.”
Sau khi nhóm thanh niên trí thức cầm công cụ rời đi, Tô Hiểu Mạn cũng đi về hướng nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ nhìn theo hướng cô rời đi, bên tai nghe được mấy lời phỏng đoán ác ý của người trong thôn:
“Vừa rồi không thấy cô ta nói chuyện với thanh niên trí thức Khương, anh xem hiện tại, chẳng phải là lén lút quấn lấy sao?”
“Mọi người xem đi, đợi lát nữa tới rừng cây bên kia, sẽ lại dây dưa với thanh niên trí thức Khương cho mà xem.”
“Không thể nào? Cô ta là người đã kết hôn, cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút chứ?”
“Phải chú ý ảnh hưởng cái gì? Cậu xem Tạ lão ngũ kia, cậu ta dám quản Tô Hiểu Mạn sao? Tô Hiểu Mạn dây dưa quấn lấy thanh niên trí thức Khương, tới một cái rắm cậu ta cũng không dám thả.”
“Đúng thật không phải là đàn ông.” Mạc lão tam nhổ một ngum nước bọt, miệng vẫn còn trào phúng Tạ Minh Đồ, trên thực tế là do hắn ta ghen ghét, ghen ghét Tạ Minh Đồ có thể cưới được một cô gái như hoa như ngọc như Tô Hiểu Mạn, bằng không hắn cũng sẽ không chạy tới trước mặt Tạ Minh Đồ nói những lời nói bậy đó.
Cho dù bị đội nón xanh thì sao, với bộ n.g.ự.c kia, cái miệng đó, hắn cũng muốn nếm thử một chút hương vị.
*
Mạc lão tam bắt đầu làm việc, hắn luôn thích tìm cớ kéo dài công việc, tra cán cuốc trong chốc lát, lại tìm cớ nói muốn đi nặng, tìm một chỗ râm mát ngồi xổm, vì phòng ngừa người khác phát hiện ra hắn đang lười biếng, hắn còn làm bộ làm tịch cởi quần ra.
Mạc lão tam hừ hừ vài tiếng, lại không phát hiện trong bụi cỏ có động tĩnh khác,
“Ai ui! A a a!” “Có rắn! Có rắn! Có rắn! Cứu mạng!”
Không lâu sau liền truyền đến tiếng Mạc lão tam kêu to, Tạ Minh Đồ ở cách đó không xa chậm rì rì ngồi xổm xuống, cầm lưỡi hái đập về phía trước một cái.
“Mạc lão tam bị rắn độc cắn.”
Sao vậy, có đưa đi bệnh viện không?”
“Không phải loại rắn độc c.h.ế.t người, m.ô.n.g sưng lên.”
“Gì? có liên quan gì tới mông.”
“Lúc đi nặng bị rắn cắn.”
“Hắn vừa nói muốn đi nặng, nhưng mà trời đã là ban ngày rồi, thế mà bị rắn cắn?”
“Không biết, lúc mới vừa đi tới xem, cũng không thấy có rắn, cũng không thấy có phân.”
…
*
“Tan làm, về hết đi.”
“Hôm nay ai nấu cơm?”
“Chắc là lão Trương, về nhà là có ăn.”
Hai người thanh niên trí thức đắp bờ trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, “Ai ôi, hôm nay đúng là lạ thật mà.”
“Thế mà người phụ nữ Tô Hiểu Mạn kia không tới tìm Khương Yến Đường.”
“Lạ thật, một câu cũng không nói”
“Chẳng lẽ Tô Hiểu Mạn tính toán về sau sẽ thành thật sống cùng với Tạ lão ngũ?”
“Vậy thì nói không chừng, dù sao cũng đã kết hôn rồi.”
Tạ Minh Đồ đứng ở phía sau gốc cây ngoài ý muốn nghe được những lời này của hai thanh niên trí thức, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Đột nhiên ý thức được mình đang cong khóe miệng, Tạ Minh Đồ dơ tay xoa nhẹ mặt một cái, lại biến thành bộ dạng cúi đầu khom vai ngày xưa.
Anh xoa xoa vành tai, ngũ cảm Tạ Minh Đồ trời sinh mạnh mẽ hơn người bình thường một chút, tai càng thính hơn người bình thường một chút, những động tĩnh rất nhỏ anh cũng có thể nghe thấy được, từ nhỏ tới lớn, những chuyện không nên nghe anh nghe được không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương