Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 521: Ghen
Hiện tại tiền lương của anh khẳng định là không mua nổi chiếc xe này, trong nhà có thể có được chiếc xe này, còn cần phải nói sao? Xe vợ mua cho.
Anh, Tạ Minh Đồ, ăn cơm mềm.
Tô Hiểu Mạn cười: “Rõ ràng anh mới là đại lão của nhà chúng ta, không có anh thì tiền của nhà chúng ta cũng không kiếm được.”
“nếu không anh giải thích với người ta thử xem.”
Miễn cho lòng tự trọng của người đàn ông nhà mình bị tổn thương.
“Giải thích cái gì?”
Tô Hiểu Mạn giơ tay sờ đầu anh: “Giải thích nói son môi là anh làm giúp em, nghiên cứu phát minh sản phẩm cũng là anh tăng ca quản lý giúp em, chuyện làm ăn của Mạn Mạn đều dựa vào anh cả đó.
“Không giải thích.”
“Anh muốn ăn cơm mềm.” . Tiên Hiệp Hay
Tô Hiểu Mạn cười chủ động hôn người đàn ông nói muốn ăn cơm mềm này, hai người hôn nhau, mặc kệ rốt cuộc cơm mềm hay là cơm cứng, người trong nhà như bọn họ biết là được rồi.
*
Hai đứa nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao cũng tới thời điểm nhận chữ luyện chữ rồi, đương nhiên là Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ phải dạy hai tiểu gia hỏa này biết chữ rồi, thằng bé Tạ Nghiên này giống Tạ Minh Đồ, chẳng cần cha mẹ phải dạy dỗ, nó đã sớm nhận thức được không ít mặt chữ, cũng có thể viết ra được, học chữ mau, học thuộc cái gì cũng nhanh.
Mà Tạ Dao thì sao, về phương diện này cô bé giống hệt như những đứa trể con khác, học cái gì cũng dùng tiến độ bình thường như bao đứa trẻ khác, học tên của mình, phải luyện một đoạn thời gian, mới không bị thiếu nét thiếu móc.
Tạ Nghiên hay cười em gái là đứa ngu ngốc.
Bởi vậy mà bắt nạt khiến Tạ Dao khóc.
Tạ Dao tới tìm Tô Hiểu Mạn để cáo trạng, Tô Hiểu Mạn gọi con trai lớn vào để tâm sự: “Không được cười nhạo em gái, con là anh trai, phải chăm sóc cho em gái thật tốt.”
“Thiên phú của mỗi người sẽ không giống nhau, trí nhớ của em gái không tốt như con, con không thể ỷ vào thiên phú mà bắt nạt em được.”
Tạ Nghiên gật gật đầu xem như đồng ý. Nhưng mà Tạ Dao lại không thích học tập cùng với cậu, từ chối học cùng một thứ với anh trai mình, Tô Hiểu Mạn chua xót có thể lý giải được tâm lý của cô con gái ngoan ngoãn nhà mình, không để cho hai anh em bọn chúng học tập cùng với nhau, may mắn lúc này còn có cậu nhóc Cố Quân Hằng, ở bên cạnh Tiểu Dao Dao, hai người sẽ viết thư rồi để bồ câu nhỏ đưa đi.
Cũng là vì hai tiểu gia hỏa này mà Tô Hiểu Mạn phát hiện ra, bồ câu mà đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ nuôi dưỡng ra thật sự có thể đưa tin được.
— Đưa tin không lạc đường.
Hai con bồ câu nhỏ của Tạ Dao đã biết được nơi ở của Cố Quân Hằng, Tạ Dao bỏ tờ giấy mà mình viết vào trong ống nhỏ trên đùi của bồ câu, con bồ câu nhỏ tên Đường Đường mà cô bé nuôi sẽ bay đi đưa tin tới nhà Cố Quân Hằng.
Đường Đường cũng rất thích làm công việc như vậy, nó còn có thể ăn no nê ở tại nhà Cố Quân Hằng.
Hai bạn nhỏ lần đầu tiên khai phá tài nghệ đưa thư của bồ câu, chơi vô cùng vui vẻ, ngay cả chữ Tạ Dao mà ngày trước không muốn viết, cũng dùng bút chì viết đi viết lại rất nhiều lần.
Tô Hiểu Mạn chỉ ngẫu nhiên nhìn thư của con gái, giữa hai đứa nhãi con bốn năm tuổi này có thể nói những cái gì với nhau đây?
Đương nhiên là….
— Buổi sáng ăn gì…
— Buổi trưa ăn gì.
— Buổi tối ăn gì…
Dân lấy ăn làm trời, hai đứa nhóc con này thế mà lại phát huy ý nghĩa của câu này một cách triệt để.
Mặt khác là nói hôm nay có những món đồ chơi mới nào, Dao Dao lại có váy mới…
Nhưng mà số chữ mà hai đứa trẻ này biết không nhiều lắm, hoặc là nói số chữ Tạ Dao biết không nhiều lắm, phần lớn là chữ và hình vẽ mang theo nội dung, Dao Dao ăn cái gì sẽ vẽ cái đó ra.
Tiểu Dao Dao nhà cô mặt khác không được, nhưng lại rất có thiên phú ở phương diện vẽ tranh, đẹp hơn nhiều so với số tranh như quỷ vẽ bùa của anh trai cô bé.
Cố Quân Hằng cũng lấy vẽ tranh như vậy coi như hồi âm, nó là đứa thông minh, cho dù mình biết cái gì cũng sẽ không cố ý khoe khoang ở trước mặt Tạ Dao, bởi vậy Tạ Dao càng thích chơi cùng nó hơn.
Nhưng mà Tạ Nghiên lại hối hận.
Hai người này làm đội nhỏ để bồ câu đưa thư lại bỏ rơi một mình cậu, làm người anh trai ruột như cậu rất là ghen.
Anh, Tạ Minh Đồ, ăn cơm mềm.
Tô Hiểu Mạn cười: “Rõ ràng anh mới là đại lão của nhà chúng ta, không có anh thì tiền của nhà chúng ta cũng không kiếm được.”
“nếu không anh giải thích với người ta thử xem.”
Miễn cho lòng tự trọng của người đàn ông nhà mình bị tổn thương.
“Giải thích cái gì?”
Tô Hiểu Mạn giơ tay sờ đầu anh: “Giải thích nói son môi là anh làm giúp em, nghiên cứu phát minh sản phẩm cũng là anh tăng ca quản lý giúp em, chuyện làm ăn của Mạn Mạn đều dựa vào anh cả đó.
“Không giải thích.”
“Anh muốn ăn cơm mềm.” . Tiên Hiệp Hay
Tô Hiểu Mạn cười chủ động hôn người đàn ông nói muốn ăn cơm mềm này, hai người hôn nhau, mặc kệ rốt cuộc cơm mềm hay là cơm cứng, người trong nhà như bọn họ biết là được rồi.
*
Hai đứa nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao cũng tới thời điểm nhận chữ luyện chữ rồi, đương nhiên là Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ phải dạy hai tiểu gia hỏa này biết chữ rồi, thằng bé Tạ Nghiên này giống Tạ Minh Đồ, chẳng cần cha mẹ phải dạy dỗ, nó đã sớm nhận thức được không ít mặt chữ, cũng có thể viết ra được, học chữ mau, học thuộc cái gì cũng nhanh.
Mà Tạ Dao thì sao, về phương diện này cô bé giống hệt như những đứa trể con khác, học cái gì cũng dùng tiến độ bình thường như bao đứa trẻ khác, học tên của mình, phải luyện một đoạn thời gian, mới không bị thiếu nét thiếu móc.
Tạ Nghiên hay cười em gái là đứa ngu ngốc.
Bởi vậy mà bắt nạt khiến Tạ Dao khóc.
Tạ Dao tới tìm Tô Hiểu Mạn để cáo trạng, Tô Hiểu Mạn gọi con trai lớn vào để tâm sự: “Không được cười nhạo em gái, con là anh trai, phải chăm sóc cho em gái thật tốt.”
“Thiên phú của mỗi người sẽ không giống nhau, trí nhớ của em gái không tốt như con, con không thể ỷ vào thiên phú mà bắt nạt em được.”
Tạ Nghiên gật gật đầu xem như đồng ý. Nhưng mà Tạ Dao lại không thích học tập cùng với cậu, từ chối học cùng một thứ với anh trai mình, Tô Hiểu Mạn chua xót có thể lý giải được tâm lý của cô con gái ngoan ngoãn nhà mình, không để cho hai anh em bọn chúng học tập cùng với nhau, may mắn lúc này còn có cậu nhóc Cố Quân Hằng, ở bên cạnh Tiểu Dao Dao, hai người sẽ viết thư rồi để bồ câu nhỏ đưa đi.
Cũng là vì hai tiểu gia hỏa này mà Tô Hiểu Mạn phát hiện ra, bồ câu mà đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ nuôi dưỡng ra thật sự có thể đưa tin được.
— Đưa tin không lạc đường.
Hai con bồ câu nhỏ của Tạ Dao đã biết được nơi ở của Cố Quân Hằng, Tạ Dao bỏ tờ giấy mà mình viết vào trong ống nhỏ trên đùi của bồ câu, con bồ câu nhỏ tên Đường Đường mà cô bé nuôi sẽ bay đi đưa tin tới nhà Cố Quân Hằng.
Đường Đường cũng rất thích làm công việc như vậy, nó còn có thể ăn no nê ở tại nhà Cố Quân Hằng.
Hai bạn nhỏ lần đầu tiên khai phá tài nghệ đưa thư của bồ câu, chơi vô cùng vui vẻ, ngay cả chữ Tạ Dao mà ngày trước không muốn viết, cũng dùng bút chì viết đi viết lại rất nhiều lần.
Tô Hiểu Mạn chỉ ngẫu nhiên nhìn thư của con gái, giữa hai đứa nhãi con bốn năm tuổi này có thể nói những cái gì với nhau đây?
Đương nhiên là….
— Buổi sáng ăn gì…
— Buổi trưa ăn gì.
— Buổi tối ăn gì…
Dân lấy ăn làm trời, hai đứa nhóc con này thế mà lại phát huy ý nghĩa của câu này một cách triệt để.
Mặt khác là nói hôm nay có những món đồ chơi mới nào, Dao Dao lại có váy mới…
Nhưng mà số chữ mà hai đứa trẻ này biết không nhiều lắm, hoặc là nói số chữ Tạ Dao biết không nhiều lắm, phần lớn là chữ và hình vẽ mang theo nội dung, Dao Dao ăn cái gì sẽ vẽ cái đó ra.
Tiểu Dao Dao nhà cô mặt khác không được, nhưng lại rất có thiên phú ở phương diện vẽ tranh, đẹp hơn nhiều so với số tranh như quỷ vẽ bùa của anh trai cô bé.
Cố Quân Hằng cũng lấy vẽ tranh như vậy coi như hồi âm, nó là đứa thông minh, cho dù mình biết cái gì cũng sẽ không cố ý khoe khoang ở trước mặt Tạ Dao, bởi vậy Tạ Dao càng thích chơi cùng nó hơn.
Nhưng mà Tạ Nghiên lại hối hận.
Hai người này làm đội nhỏ để bồ câu đưa thư lại bỏ rơi một mình cậu, làm người anh trai ruột như cậu rất là ghen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương