Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 539: Đầu Hàng
"Tuyệt đối không phải."
Tạ Minh Đồ một hơi bác bỏ, là tác giả tiểu thuyết, anh có quyền giải thích tất cả, kiên quyết phủ nhận việc tướng quân anh minh thần võ trong sách là dựa theo hình tượng của anh hai Khương Lôi Ngạn để viết.
"Anh không tin, anh không tin. Em trai à, rõ ràng em dùng hình tượng của anh mà lại còn không thừa nhận, em nhìn lại cảnh đánh nhau này đi, có giống tình cảnh lần đầu tiên hai anh em chúng ta gặp mặt không."
"Hơn nữa người tướng quân này không phải cũng xếp hạng hai trong nhà sao?"
...
"Không có nguyên hình, đây chỉ là một nhân vật phổ thông mà thôi."
"Có, em trai à, em rất không thành thật!"
...
Hai anh em cứ như vậy ầm ĩ hết cả nhà, Tô Hiểu Mạn ôm lấy Dao Dao ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết im lặng.
"Mẹ ơi, bác hai và ba ba đang cãi nhau về chuyện gì vậy?" Tiểu Dao Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn về phía mẹ mình.
Tô Hiểu Mạn xoa đầu cô bé: "Hai người bọn họ đang rảnh quá không có việc gì làm thôi."
Chỉ mỗi chuyện này... Có cần tranh luận lâu như vậy không?
Nghe hai người bọn họ nhao nhao đã hơn nửa ngày, Tô Hiểu Mạn không nhịn được lên tiếng nói:
"Anh hai, chẳng lẽ anh không nhìn ra nữ chính Tô Tô là dựa theo em để viết sao."
Khương Lôi Ngạn lơ ngơ: "Thật sao? Em dâu, tại sao anh không nhìn ra? Cái người họ Tô gì đó trong này? Cô ta giống em hả?"
"Anh lại cứ nghĩ rằng cô ta là tinh tế buôn bán vũ khí gì đó?"
"Chẳng lẽ cô ta không phải là nhân vật phản diện sao? Cô ta là nữ chính hả? Vì sao mỗi lần khi nam chính bị thương thì mới xuất hiện? Anh còn đang nghi ngờ cô ta có mưu đồ gì đó cơ, em nói thử xem có khi nào thật ra cô ta mới là nhân vật phản diện phía sau màn không?"
"Chắc chắn cô ta phải có một âm mưu lớn gì đó."
Tô Hiểu Mạn: "..." Cảnh giới đọc sách của anh hai không giống với mấy người bình thường như chúng ta lắm. Tạ Minh Đồ cười lạnh một tiếng: "Nhìn xem, đúng là chỉ có anh hai mắt mù tâm mù."
Gần như là Khương Lôi Ngạn muốn nhảy dựng lên: "Em nói ai mắt mù tâm mù? Em nói Tô Tô là Hiểu Mạn? Là cô gái em yêu nhất? thế thì tại sao em lại viết cô ấy thành một người tâm cơ thâm trầm như thế, nơi này thò một chân vào, nơi đó trộn lẫn một chân, ai mà không nghi ngờ cô ta là người bày chuyện ở phía sau màn cơ chứ?"
"Nam chính là một tên tiểu tử nghèo như vậy tại sao đang yên đang lành lại có một cô gái vừa có tiền có gia thế lại xinh đẹp lại đối xử với anh ta tốt như vậy?! Chẳng lẽ không phải do cô ta có mưu đồ làm loạn sao? Nhất định là cô ta muốn đào được bí mật trên người nam chính."
"Vẫn may nam chính vẫn còn có chút thông minh, không nói cho cô ta về chuyện Chip."
"Một người nếu vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, muốn em buông lỏng phòng bị trong lòng, đầu tiên phải hoài nghi cô ta là gián điệp."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Logic này hình như còn có cảm giác hợp lý một cách kỳ quái, nhưng nam nữ chính không phải thích nhau sao?
"Mạn Mạn đương nhiên sẽ tốt với em, anh còn chưa có vợ đâu, đáng đời anh không hiểu mấy chuyện như này, ngày mai em sẽ viết nam chính nói cho Tô Tô về chuyện Chip."
Tô Hiểu Mạn vội vàng khuyên nhủ: "Anh đừng xúc động quá mà viết kịch bản linh tinh."
Khương Lôi Ngạn: "Em tăng chức vị của tướng quân kia lên một chút nữa đi."
Tạ Minh Đồ: "Ngày mai em sẽ để anh ta ở trên chiến trường hành tinh liên kết anh dũng chịu chết."
Khương Lôi Ngạn buông tay: "Chết cũng là vì trung với nước."
Tạ Minh Đồ: "Lại để cho anh ta được cứu sống nhưng mà tàn phế."
Khương Lôi Ngạn: "Không quan trọng."
"Anh ta âm thầm đầu hàng địch."
"Em trai à, em thèm đòn đúng không hả?"
...
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, ôm Dao Dao ra ngoài, không để ý hai anh em bọn họ nữa, kệ cho bọn họ tiếp tục ầm ĩ.
Sau khi hai anh em nhà này ẫm ĩ một trận xong, kết quả là Khương Lôi Ngạn nói mình cũng muốn tự viết tiểu thuyết.
Tạ Minh Đồ một hơi bác bỏ, là tác giả tiểu thuyết, anh có quyền giải thích tất cả, kiên quyết phủ nhận việc tướng quân anh minh thần võ trong sách là dựa theo hình tượng của anh hai Khương Lôi Ngạn để viết.
"Anh không tin, anh không tin. Em trai à, rõ ràng em dùng hình tượng của anh mà lại còn không thừa nhận, em nhìn lại cảnh đánh nhau này đi, có giống tình cảnh lần đầu tiên hai anh em chúng ta gặp mặt không."
"Hơn nữa người tướng quân này không phải cũng xếp hạng hai trong nhà sao?"
...
"Không có nguyên hình, đây chỉ là một nhân vật phổ thông mà thôi."
"Có, em trai à, em rất không thành thật!"
...
Hai anh em cứ như vậy ầm ĩ hết cả nhà, Tô Hiểu Mạn ôm lấy Dao Dao ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết im lặng.
"Mẹ ơi, bác hai và ba ba đang cãi nhau về chuyện gì vậy?" Tiểu Dao Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn về phía mẹ mình.
Tô Hiểu Mạn xoa đầu cô bé: "Hai người bọn họ đang rảnh quá không có việc gì làm thôi."
Chỉ mỗi chuyện này... Có cần tranh luận lâu như vậy không?
Nghe hai người bọn họ nhao nhao đã hơn nửa ngày, Tô Hiểu Mạn không nhịn được lên tiếng nói:
"Anh hai, chẳng lẽ anh không nhìn ra nữ chính Tô Tô là dựa theo em để viết sao."
Khương Lôi Ngạn lơ ngơ: "Thật sao? Em dâu, tại sao anh không nhìn ra? Cái người họ Tô gì đó trong này? Cô ta giống em hả?"
"Anh lại cứ nghĩ rằng cô ta là tinh tế buôn bán vũ khí gì đó?"
"Chẳng lẽ cô ta không phải là nhân vật phản diện sao? Cô ta là nữ chính hả? Vì sao mỗi lần khi nam chính bị thương thì mới xuất hiện? Anh còn đang nghi ngờ cô ta có mưu đồ gì đó cơ, em nói thử xem có khi nào thật ra cô ta mới là nhân vật phản diện phía sau màn không?"
"Chắc chắn cô ta phải có một âm mưu lớn gì đó."
Tô Hiểu Mạn: "..." Cảnh giới đọc sách của anh hai không giống với mấy người bình thường như chúng ta lắm. Tạ Minh Đồ cười lạnh một tiếng: "Nhìn xem, đúng là chỉ có anh hai mắt mù tâm mù."
Gần như là Khương Lôi Ngạn muốn nhảy dựng lên: "Em nói ai mắt mù tâm mù? Em nói Tô Tô là Hiểu Mạn? Là cô gái em yêu nhất? thế thì tại sao em lại viết cô ấy thành một người tâm cơ thâm trầm như thế, nơi này thò một chân vào, nơi đó trộn lẫn một chân, ai mà không nghi ngờ cô ta là người bày chuyện ở phía sau màn cơ chứ?"
"Nam chính là một tên tiểu tử nghèo như vậy tại sao đang yên đang lành lại có một cô gái vừa có tiền có gia thế lại xinh đẹp lại đối xử với anh ta tốt như vậy?! Chẳng lẽ không phải do cô ta có mưu đồ làm loạn sao? Nhất định là cô ta muốn đào được bí mật trên người nam chính."
"Vẫn may nam chính vẫn còn có chút thông minh, không nói cho cô ta về chuyện Chip."
"Một người nếu vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, muốn em buông lỏng phòng bị trong lòng, đầu tiên phải hoài nghi cô ta là gián điệp."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Logic này hình như còn có cảm giác hợp lý một cách kỳ quái, nhưng nam nữ chính không phải thích nhau sao?
"Mạn Mạn đương nhiên sẽ tốt với em, anh còn chưa có vợ đâu, đáng đời anh không hiểu mấy chuyện như này, ngày mai em sẽ viết nam chính nói cho Tô Tô về chuyện Chip."
Tô Hiểu Mạn vội vàng khuyên nhủ: "Anh đừng xúc động quá mà viết kịch bản linh tinh."
Khương Lôi Ngạn: "Em tăng chức vị của tướng quân kia lên một chút nữa đi."
Tạ Minh Đồ: "Ngày mai em sẽ để anh ta ở trên chiến trường hành tinh liên kết anh dũng chịu chết."
Khương Lôi Ngạn buông tay: "Chết cũng là vì trung với nước."
Tạ Minh Đồ: "Lại để cho anh ta được cứu sống nhưng mà tàn phế."
Khương Lôi Ngạn: "Không quan trọng."
"Anh ta âm thầm đầu hàng địch."
"Em trai à, em thèm đòn đúng không hả?"
...
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, ôm Dao Dao ra ngoài, không để ý hai anh em bọn họ nữa, kệ cho bọn họ tiếp tục ầm ĩ.
Sau khi hai anh em nhà này ẫm ĩ một trận xong, kết quả là Khương Lôi Ngạn nói mình cũng muốn tự viết tiểu thuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương