Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 541: Đàn Ông Phế Vật
Đầu năm nay tìm người yêu đều là đánh chớp nhoáng, hai người bọn họ rất nhanh đã xác định quan hệ, Khương Lôi Ngạn cũng thoải mái nói với mọi người xung quanh.
"Quả nhiên, người anh trai này tìm vợ còn phải dựa vào em trai nhỏ làm bà mai."
"Nhiều năm làm quang côn* như vậy, năm nay phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng chuyển đến người anh hai này rồi."
*Quang côn: ý là người đàn ông vẫn còn độc thân, chưa có vợ, hay còn gọi là ế vợ.
Nhớ tới quá trình thoát khỏi độc thân của mình, Khương Lôi Ngạn rơi một dòng nước mắt chua xót, là anh hai trong nhà, trong khi ba anh em khác, anh cả, thằng ba với thằng út tất cả đều đã có con rồi, chỉ còn lại mình anh ta vẫn còn vì chuyện tìm được người yêu mà vui đến phát khóc.
Đúng là thổn thức.
"Nếu mà anh gặp được Phiên Phiên sớm vài năm thì tốt rồi, lúc trước có lẽ nên học theo anh cả cũng tìm bạn qua thư."
Liễu Nhược Phiên giơ tay lên chặn lại: "Miễn đi."
Bạn qua thư kiểu này, chắc chắn cô sẽ không trò chuyện với anh ta đến phong thư thứ hai.
Tiền đề của việc Liễu Nhược Phiên đồng ý làm người yêu của anh ta là Khương Lôi Ngạn cam đoan về sau từ bỏ ý nghĩ viết tiểu thuyết.
Cô ta đã đổi ba mươi lần bản thảo giúp anh ta, muốn ói luôn rồi, còn không bằng cô ta tự bắt tay vào viết.
Tên đàn ông phế vật này.
Mà tên ngốc này lại còn luôn có lý do, mỗi lần đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tại sao anh lại không thể viết như thế?"
"Tại sao lại vừa mở đầu không thích hợp xuất hiện quá nhiều nhân vật?"
"Nhưng anh chỉ muốn viết như thế."
"Nam chính? Nam chính chỉ cần anh ta có vận khí tốt là được!"
...
"Khương Lôi Ngạn, anh đừng viết tiểu thuyết nữa, anh viết tiểu thuyết tra tấn ai đây? Anh cứ thành thật kiểm tra lỗi chính tả cho em đi!" "Được, anh nghe theo em hết." Thật ra Khương Lôi Ngạn đối với những tiểu thuyết tình yêu mà Liễu Nhược Phiên viết cũng không có cách nào cảm thấy hứng thú, nhưng mà anh ta vẫn rất để ý: "Ai, cái tên Nam chính này của em, cũng quá ngu ngốc rồi? Tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế chứ?"
"Anh ta làm ra những chuyện này, quả thực không phải là đàn ông!"
"Tại sao em lại để Nữ chính thích loại người này."
"Dựa vào cái gì mà Nữ chính phải chịu khổ nhiều như vậy mà cô ta còn có thể tha thứ cho anh ta chứ? Nếu anh mà là cô ta thì anh sẽ tranh thủ thời gian một đao chơi c.h.ế.t anh ta!"
"Đây không phải là thế giới võ hiệp đao quang kiếm ảnh sao? Nhanh, chơi c.h.ế.t anh ta đi! cái loại đàn ông gì đây chứ?!"
Liễu Nhược Phiên: "Chuyện này..."
Anh đọc tiểu thuyết, thay bản thân vào nữ chính hả?
"Em không thể viết truyện nào mà một nam một nữ sinh hoạt vui vẻ sao? Cái chuyện thâm cừu đại hận này, anh cũng cảm thấy tê cả da đầu."
"Có thể viết an ổn một chút có được hay không, lúc này mới cách bao nhiêu chữ chứ, tại sao lại cãi nhau, tại sao lại hiểu lầm, không phải, ngay cả chuyện này cũng thể hiểu lầm sao? Nói ra rõ ràng không được hả?"
...
"Phiên Phiên, tại sao em có thể để nữ chính thích một người như vậy chứ? Ánh mắt của cô ta như nào vậy? Cái này không giống em chút nào cả!"
Lúc này Liễu Nhược Phiên liếc anh ta một cái, ra vẻ nói: "Em cũng có thể thích anh thì nữ chính thích người như vậy, chẳng lẽ rất lạ sao? Rất lạ sao?"
Khương Lôi Ngạn: "Nhưng mà anh là một người đàn ông tốt! Em thích anh nhất định không sai đâu."
...
Hai người còn chưa kịp nói chuyện cưới gả, bởi vì viết tiểu thuyết mà kết duyên, suýt chút nữa lại vì viết tiểu thuyết mà ầm ĩ đổ vỡ, Liễu Nhược Phiên cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, Khương Lôi Ngạn lại kiên trì cho rằng những nhân vật này quá mức không thể nói lý...
Hai người bên trong bộ biên tập ầm ĩ huyên náo, ban biên tập có thêm một Triệu Thanh Thanh ở ngay bên cạnh xem trò vui, Triệu Thanh Thanh tranh thủ gọi điện thoại, gọi Tô Hiểu Mạn qua đây cùng nhau nghe náo nhiệt.
" Anh hai Khương có mấy câu nói cũng rất đúng."
"Chị nói là câu ‘tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế’ hả?"
"Quả nhiên, người anh trai này tìm vợ còn phải dựa vào em trai nhỏ làm bà mai."
"Nhiều năm làm quang côn* như vậy, năm nay phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng chuyển đến người anh hai này rồi."
*Quang côn: ý là người đàn ông vẫn còn độc thân, chưa có vợ, hay còn gọi là ế vợ.
Nhớ tới quá trình thoát khỏi độc thân của mình, Khương Lôi Ngạn rơi một dòng nước mắt chua xót, là anh hai trong nhà, trong khi ba anh em khác, anh cả, thằng ba với thằng út tất cả đều đã có con rồi, chỉ còn lại mình anh ta vẫn còn vì chuyện tìm được người yêu mà vui đến phát khóc.
Đúng là thổn thức.
"Nếu mà anh gặp được Phiên Phiên sớm vài năm thì tốt rồi, lúc trước có lẽ nên học theo anh cả cũng tìm bạn qua thư."
Liễu Nhược Phiên giơ tay lên chặn lại: "Miễn đi."
Bạn qua thư kiểu này, chắc chắn cô sẽ không trò chuyện với anh ta đến phong thư thứ hai.
Tiền đề của việc Liễu Nhược Phiên đồng ý làm người yêu của anh ta là Khương Lôi Ngạn cam đoan về sau từ bỏ ý nghĩ viết tiểu thuyết.
Cô ta đã đổi ba mươi lần bản thảo giúp anh ta, muốn ói luôn rồi, còn không bằng cô ta tự bắt tay vào viết.
Tên đàn ông phế vật này.
Mà tên ngốc này lại còn luôn có lý do, mỗi lần đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tại sao anh lại không thể viết như thế?"
"Tại sao lại vừa mở đầu không thích hợp xuất hiện quá nhiều nhân vật?"
"Nhưng anh chỉ muốn viết như thế."
"Nam chính? Nam chính chỉ cần anh ta có vận khí tốt là được!"
...
"Khương Lôi Ngạn, anh đừng viết tiểu thuyết nữa, anh viết tiểu thuyết tra tấn ai đây? Anh cứ thành thật kiểm tra lỗi chính tả cho em đi!" "Được, anh nghe theo em hết." Thật ra Khương Lôi Ngạn đối với những tiểu thuyết tình yêu mà Liễu Nhược Phiên viết cũng không có cách nào cảm thấy hứng thú, nhưng mà anh ta vẫn rất để ý: "Ai, cái tên Nam chính này của em, cũng quá ngu ngốc rồi? Tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế chứ?"
"Anh ta làm ra những chuyện này, quả thực không phải là đàn ông!"
"Tại sao em lại để Nữ chính thích loại người này."
"Dựa vào cái gì mà Nữ chính phải chịu khổ nhiều như vậy mà cô ta còn có thể tha thứ cho anh ta chứ? Nếu anh mà là cô ta thì anh sẽ tranh thủ thời gian một đao chơi c.h.ế.t anh ta!"
"Đây không phải là thế giới võ hiệp đao quang kiếm ảnh sao? Nhanh, chơi c.h.ế.t anh ta đi! cái loại đàn ông gì đây chứ?!"
Liễu Nhược Phiên: "Chuyện này..."
Anh đọc tiểu thuyết, thay bản thân vào nữ chính hả?
"Em không thể viết truyện nào mà một nam một nữ sinh hoạt vui vẻ sao? Cái chuyện thâm cừu đại hận này, anh cũng cảm thấy tê cả da đầu."
"Có thể viết an ổn một chút có được hay không, lúc này mới cách bao nhiêu chữ chứ, tại sao lại cãi nhau, tại sao lại hiểu lầm, không phải, ngay cả chuyện này cũng thể hiểu lầm sao? Nói ra rõ ràng không được hả?"
...
"Phiên Phiên, tại sao em có thể để nữ chính thích một người như vậy chứ? Ánh mắt của cô ta như nào vậy? Cái này không giống em chút nào cả!"
Lúc này Liễu Nhược Phiên liếc anh ta một cái, ra vẻ nói: "Em cũng có thể thích anh thì nữ chính thích người như vậy, chẳng lẽ rất lạ sao? Rất lạ sao?"
Khương Lôi Ngạn: "Nhưng mà anh là một người đàn ông tốt! Em thích anh nhất định không sai đâu."
...
Hai người còn chưa kịp nói chuyện cưới gả, bởi vì viết tiểu thuyết mà kết duyên, suýt chút nữa lại vì viết tiểu thuyết mà ầm ĩ đổ vỡ, Liễu Nhược Phiên cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, Khương Lôi Ngạn lại kiên trì cho rằng những nhân vật này quá mức không thể nói lý...
Hai người bên trong bộ biên tập ầm ĩ huyên náo, ban biên tập có thêm một Triệu Thanh Thanh ở ngay bên cạnh xem trò vui, Triệu Thanh Thanh tranh thủ gọi điện thoại, gọi Tô Hiểu Mạn qua đây cùng nhau nghe náo nhiệt.
" Anh hai Khương có mấy câu nói cũng rất đúng."
"Chị nói là câu ‘tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế’ hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương