Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện
Chương 562: Bệnh Viện Tư Nhân
Chờ sau này cô muốn đầu từ làm hàng không dân dụng.
Quan Chấn Nhạc bật cười: “Bệnh viện” Chỉ sợ là không được, chúng ta không có tư cách để lo liệu một bệnh viện.”
Tôi Hiểu Mạn ngẫm lại cũng thấy thế, bây giờ vẫn còn chưa có tư cách lo liệu bệnh viện tư nhân, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Bất kể nói thế nào, Tôi Hiểu Mạn cũng bắt đầu sắp xếp cho thầy Quan xây dựng tửu lâu của ông, Quan Chấn Nhạc đã đến cái tuổi này rồi, hết sức để bụng đối với chuyện này, còn đi cạy góc tường của mấy khách sạn lớn, đào mấy đầu bếp về.
Thiết kế tửu lâu như thế nào Tôi Hiểu Mạn dự định tham khảo ý tưởng của Quan Chấn Nhạc, thầy QUan muốn dạng tửu lâu như thế nào thì bọn họ sẽ xây cái tửi lâu như vậy.
“Thầy ơi, tửu lâu trước kia của thầy nó như thế nào?”
Quan Chấn Nhạc nhíu nhíu mày: “Thầy chỉ nghĩ mở một tửu lâu Quan Gia, cũng không phải vì muốn phục hồi lại y ngày xưa, thời đại kia đã qua rồi, con và thằng đệ thầy giúp thầy mở một cái tửu lâu mới tinh đi.”
“‘Được ạ” Tôi Hiểu Mạn đồng ý với thầy Quan xong, bắt đầu đi kiếm người, để Tạ Minh Đồ giúp thiết kế tửu lâu.
Đồng chí Tiểu Tạ mới là kiến trúc sư lớn của nhà bọn họ, lúc trước vì có thể tự tay lợp nhà cho cô nên đã học không ít kiến thức chuyên nghiệp bên ngành kiến chúv, vẽ một cái bản thiết kế tửu lâu không khó nhọc gì.
Đương nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên đưa cho người chuyên nghiệp đi làm, Tôi Hiểu Mạn đi tới trường học nào đó tìm tới nhà thiết kế chuyên môn hỗ trợ vẽ bản thiết kế tửu lâu.
Chuyện về tửu lâu vẫn còn chưa xử lý tốt, Tôi Hiểu Mạn lại nhận được một tin dữ qua điện thoại, là mẹ cô Liễu Thục Phượng gọi tới, Liễu Thục Phượng khóc sướt mướt qua điện thoại, kể ra chuyện xảy ra trong nhà: “Cha con té xỉu trong nhà, đi bệnh viện kiểm tra, nói là trong thân thể có thứ gì đó, nói là chúng ta nên đi bệnh viện lớn…” “Mẹ, trước tiên mệ đừng hoảng hốt.”
Tôi Hiểu Mạn an ủi Liễu Thục Phượng qua điện thoại, lại để cho bọn họ mua vé tới thủ đô, trước hết cứ để thầy Quan xem qua đã, sau đó lại đi bệnh viện kiểm tra.
Sau khi nghe Tôi Hiểu Mạn trấn an xong, lúc này Liễu Thục Phượng mới như tìm về lý trí, ngẩng đầu lau khô nước mắt ở trong khóe mắt.
“Lúc này mới được sống yên ổn được mấy năm, không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu cha con có chuyện gì bất trắc, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ…” Vốn trong nhà Liễu Thục Phượng đang trải qua tời gian ông bà làm trên hết, bây giờ cuộc sống của con trai lẫn con gái đều không tồi, bà có cháu ngoại trai cũng có cháu ngoại gái, mấy đứa bé cũng đều có tiền đồ, không lo tiền cũng chẳng phải lo những thứ khác, trong nhà bà làm cái gì cũng hài lòng, lại không nghĩ rằng những chuyện khác nhà bọn họ chẳng có vấn đề gì, mà thân thể của người bạn già lại có bệnh.
Sau khi gọi điện thoại cho con gái Liễu Thục Phượng bắt đầu thu dọn hành lý, Tô Quốc Đống đứng một bên hỗ trợ, thuận tiện trấn an bà: “Thân thể tôi không sao hết, thân thể của chính tôi chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”
Liễu Thục Phượng trừng mắt liếc ông một cái, không nói gì: “bảo ông đi bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì ông lại không đi.”
“Không có triệu chứng gì lớn, trong thôn chúng ta ai hay chạy tới bệnh viện chứ?”
“Là không có ai hay tới bệnh viện, đến tuổi tác của chúng ta, người trong thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện kiểm tra, ông thì trực tiếp không đi luôn, tôi và HM đều nói rồi, không thể giấu bệnh sợ thầy, cái từ này chẳng lẽ ông không hiểu à, để tôi giải thích cho mà nghe nhá…”
Tô Quốc Đống liên tục khoát tay: “Bà đừng có khoe khoang trước mặt tôi chút tri thức mù chữ của bà.
Liễu Thục Phượng đẩy lưng ông một cái: “Ông thành thật một chút, mau lên thủ đô khám bệnh cùng với tôi đi.”
Hai vợ chồng hai người mua vé xe lửa, cũng không cần hai đứa con trai và con dâu đi theo, hai người lên xe lửa đi tới thủ đô, đi cùng bọn họ còn có một đôi mẹ con gả vào thôn bọn họ không được mấy năm, hai mẹ con họ nói muôn đến thủ đô thăm người thân, nghe Liễu Thục Phượng kể hai vợ chồng muốn đến thủ đô để chữa bệnh, thế là chủ động tới bắt chuyện, nói là kết bạn đồng hành, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Quan Chấn Nhạc bật cười: “Bệnh viện” Chỉ sợ là không được, chúng ta không có tư cách để lo liệu một bệnh viện.”
Tôi Hiểu Mạn ngẫm lại cũng thấy thế, bây giờ vẫn còn chưa có tư cách lo liệu bệnh viện tư nhân, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Bất kể nói thế nào, Tôi Hiểu Mạn cũng bắt đầu sắp xếp cho thầy Quan xây dựng tửu lâu của ông, Quan Chấn Nhạc đã đến cái tuổi này rồi, hết sức để bụng đối với chuyện này, còn đi cạy góc tường của mấy khách sạn lớn, đào mấy đầu bếp về.
Thiết kế tửu lâu như thế nào Tôi Hiểu Mạn dự định tham khảo ý tưởng của Quan Chấn Nhạc, thầy QUan muốn dạng tửu lâu như thế nào thì bọn họ sẽ xây cái tửi lâu như vậy.
“Thầy ơi, tửu lâu trước kia của thầy nó như thế nào?”
Quan Chấn Nhạc nhíu nhíu mày: “Thầy chỉ nghĩ mở một tửu lâu Quan Gia, cũng không phải vì muốn phục hồi lại y ngày xưa, thời đại kia đã qua rồi, con và thằng đệ thầy giúp thầy mở một cái tửu lâu mới tinh đi.”
“‘Được ạ” Tôi Hiểu Mạn đồng ý với thầy Quan xong, bắt đầu đi kiếm người, để Tạ Minh Đồ giúp thiết kế tửu lâu.
Đồng chí Tiểu Tạ mới là kiến trúc sư lớn của nhà bọn họ, lúc trước vì có thể tự tay lợp nhà cho cô nên đã học không ít kiến thức chuyên nghiệp bên ngành kiến chúv, vẽ một cái bản thiết kế tửu lâu không khó nhọc gì.
Đương nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên đưa cho người chuyên nghiệp đi làm, Tôi Hiểu Mạn đi tới trường học nào đó tìm tới nhà thiết kế chuyên môn hỗ trợ vẽ bản thiết kế tửu lâu.
Chuyện về tửu lâu vẫn còn chưa xử lý tốt, Tôi Hiểu Mạn lại nhận được một tin dữ qua điện thoại, là mẹ cô Liễu Thục Phượng gọi tới, Liễu Thục Phượng khóc sướt mướt qua điện thoại, kể ra chuyện xảy ra trong nhà: “Cha con té xỉu trong nhà, đi bệnh viện kiểm tra, nói là trong thân thể có thứ gì đó, nói là chúng ta nên đi bệnh viện lớn…” “Mẹ, trước tiên mệ đừng hoảng hốt.”
Tôi Hiểu Mạn an ủi Liễu Thục Phượng qua điện thoại, lại để cho bọn họ mua vé tới thủ đô, trước hết cứ để thầy Quan xem qua đã, sau đó lại đi bệnh viện kiểm tra.
Sau khi nghe Tôi Hiểu Mạn trấn an xong, lúc này Liễu Thục Phượng mới như tìm về lý trí, ngẩng đầu lau khô nước mắt ở trong khóe mắt.
“Lúc này mới được sống yên ổn được mấy năm, không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu cha con có chuyện gì bất trắc, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ…” Vốn trong nhà Liễu Thục Phượng đang trải qua tời gian ông bà làm trên hết, bây giờ cuộc sống của con trai lẫn con gái đều không tồi, bà có cháu ngoại trai cũng có cháu ngoại gái, mấy đứa bé cũng đều có tiền đồ, không lo tiền cũng chẳng phải lo những thứ khác, trong nhà bà làm cái gì cũng hài lòng, lại không nghĩ rằng những chuyện khác nhà bọn họ chẳng có vấn đề gì, mà thân thể của người bạn già lại có bệnh.
Sau khi gọi điện thoại cho con gái Liễu Thục Phượng bắt đầu thu dọn hành lý, Tô Quốc Đống đứng một bên hỗ trợ, thuận tiện trấn an bà: “Thân thể tôi không sao hết, thân thể của chính tôi chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”
Liễu Thục Phượng trừng mắt liếc ông một cái, không nói gì: “bảo ông đi bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì ông lại không đi.”
“Không có triệu chứng gì lớn, trong thôn chúng ta ai hay chạy tới bệnh viện chứ?”
“Là không có ai hay tới bệnh viện, đến tuổi tác của chúng ta, người trong thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện kiểm tra, ông thì trực tiếp không đi luôn, tôi và HM đều nói rồi, không thể giấu bệnh sợ thầy, cái từ này chẳng lẽ ông không hiểu à, để tôi giải thích cho mà nghe nhá…”
Tô Quốc Đống liên tục khoát tay: “Bà đừng có khoe khoang trước mặt tôi chút tri thức mù chữ của bà.
Liễu Thục Phượng đẩy lưng ông một cái: “Ông thành thật một chút, mau lên thủ đô khám bệnh cùng với tôi đi.”
Hai vợ chồng hai người mua vé xe lửa, cũng không cần hai đứa con trai và con dâu đi theo, hai người lên xe lửa đi tới thủ đô, đi cùng bọn họ còn có một đôi mẹ con gả vào thôn bọn họ không được mấy năm, hai mẹ con họ nói muôn đến thủ đô thăm người thân, nghe Liễu Thục Phượng kể hai vợ chồng muốn đến thủ đô để chữa bệnh, thế là chủ động tới bắt chuyện, nói là kết bạn đồng hành, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương