Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 154: Chọn Nhà Mới



Thời gian lúc này đang tiến vào cuối hạ đầu thu, Diệp Kiều muốn đan áo len cho Lục Thừa, thừa dịp hôm nay trời nắng, cô bế con gái đón xe buýt để đi đến thành phố Bắc Hà.

Hiện tại cả gia đình của bọn họ vẫn đang sống trong thôn, nhưng cách mấy ngày thì bọn họ lại lên thành phố một lần.

Lục Minh Châu đã quen thuộc từ lâu, khi lên xe liền ngoan ngoãn mà ngồi trên đùi của mẹ cô bé, khi xe đi ngang qua công viên nhỏ, cô bé cảm thấy có chút quen mắt.

Trí nhớ của trẻ em ba tuổi thực sự cũng không tốt lắm, chỉ hơn một tháng không đi đến nơi ở của nhóm người Nhậm Hiểu Tĩnh, Lục Minh Châu đã quên mất chỗ ở của Nhậm Hiểu Tĩnh.

Nhưng khi nhìn thấy một cô bé đang nhặt ve chai bên ven đường, Lục Minh Châu chợt nhớ ra.

Cô bé vội vàng kéo áo của mẹ mình và nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Con muốn xuống xe ở chỗ này!”

Diệp Kiều bị cô bé bất thình lình nhảy bắn lên làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy cô bé.

Hai người bọn họ ngồi ở bên cạnh cửa sổ, bởi vì trên xe buýt có rất nhiều người, cửa sổ xe đều được mở ra để thông gió, không cẩn thận một chút là có thể bị ngã xuống xe buýt.

“Châu Châu, con ngồi xuống!”

Diệp Kiều có chút tức giận, trong vô thức giọng nói của cô cũng trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Lục Minh Châu sợ hãi ngước đầu nhìn mẹ, mím môi, có chút tủi thân ngồi lại lên đùi của mẹ.

“Ui cha.” Biết phản ứng vừa rồi của mình làm con gái sợ hãi, Diệp Kiều dịu giọng lại, vươn tay đóng cửa sổ, sau đó vỗ vỗ thân thể nhỏ nhắn của con gái, thấp giọng hỏi.

“Vừa rồi Châu Châu đã nhìn thấy gì vậy?”

Lục Minh Châu ngước đầu nhỏ của mình lên, cắn nhẹ môi nói: “Mẹ ơi, hình như con đã nhìn thấy Tiểu An.”

Trong một tháng, Lục Minh Châu gần như quên mất người bạn tốt đã từng chơi cùng với nhau, đột nhiên ký ức ùa về làm cho cô bé thực kích động.

Là cô bé ấy à?

Diệp Kiều nhìn về phía sau xe, nhưng xe cũng đã đi xa chỗ đó cho nên ở phía sau không có gì cả.

Sau khi suy nghĩ, cô hỏi con gái: “Con nhớ bạn nhỏ đó hay sao?”

Lục Minh Châu gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

Diệp Kiều nở nụ cười: “Được, con đợi mẹ làm xong công việc, mẹ sẽ dẫn con đi tìm bạn ấy nha.”

“Thật sao ạ?” Lục Minh Châu vui mừng di chuyển mông của cô bé, vương bàn tay nhỏ bé ra. “Mẹ, chúng ta cùng ngoéo tay đi.”

“Được.” Diệp Kiều buồn cười ngoéo tay với cô bé.

Xe buýt dừng lại ở bến xe buýt, nơi này rất gần với trung tâm của thành phố.

Trước tiên, Diệp Kiều ôm ôm gái đi trung tâm mua sắm để mua sợi len, sau đó đi đến nhà máy điện tử.

Từ đằng xa đã trông thấy một tiểu khu ba tầng, bởi vì đang xây dựng phòng cho mình cho nên các công nhân của nhà máy điện tử Thừa Phong rất tích cực làm việc. Họ sẽ đến giúp đỡ việc xây nhà sau khi tan làm. Cùng với sự hỗ trợ của nhóm kỹ sư, trong hai tháng, tiểu khu đã dần thành hình.

Đi thêm một đoạn nữa là sẽ đến khu nhà máy của nhà máy điện tử.

Vừa đến cổng của nhà máy, Lục Thừa nhanh chóng chạy lại, anh đón nhận con gái từ tay của Diệp Kiều.

“Hình như Châu Châu lại nặng hơn rồi thì phải.”

Lục Minh Châu ôm cổ của ba mình, bĩu môi cao lên nói: “Châu Châu không có béo lên đầu mà!"

Thật may mắn là có người ôm con gái cho cô, Diệp Kiều đứng ở bên cạnh lắc lắc cánh tay đang bị tê của cô vì phải bế con gái.

Lục Thừa thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ đau lòng cho cô, đưa tay vỗ mông con gái một chút rồi nói.

“Châu Châu, hiện tại con cũng đã lớn rồi, con có thể tự đi bộ rồi, đừng để mẹ bé con suốt như vậy.”

Lục Minh Châu cũng nhìn ra mẹ cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo người một chút, ngượng ngùng gật đầu.

“Mẹ, con xin lỗi, lần sau con sẽ không làm nũng nữa ạ.”

Vốn dĩ là hai mẹ con dắt tay nhau đi trên đường, nhưng chỉ đi được một lúc thì Lục Minh Châu liền ăn vạ, nhất quyết muốn Diệp Kiều phải bế cô bé lên.

Diệp Kiều muốn bắt chước thế hệ sau những năm 90 trên Internet, định cứ để con bé quấy, cô đứng xem là được

Nhưng sau khi nhìn thấy nước mắt của con gái, cô đã bỏ cuộc, quả nhiên cô không thể làm một người mẹ nghiêm khắc được, vì vậy vẫn là để Lục Thừa trở thành một người cha nghiêm khắc trong tương lai đi.

Diệp Kiều nhìn bóng dáng cao lớn của chồng mình, trong lòng thầm đưa ra quyết định.

“Kiều Kiều, chúng ta vào trong chọn phòng trước đi.” Lục Thừa bế con gái cũng không quên cầm tay dắt vợ mình đi theo.

“Được.”

Hôm nay mục đích lớn nhất khi tới thành phố Bắc Hà đó là chọn phòng.

Ngôi nhà của nhà máy điện tử đã được xây dựng gần xong, nó không được thiết kế theo kiểu nhà ống phổ biến nhất mà là được xây dựng theo thiết kế thương mại, đây chính là đề xuất của Diệp Kiều dựa trên các kiểu nhà ở của các thế hệ phía sau.

Cho nên Diệp Kiều có cảm giác cô được tham gia vào kế hoạch này, nghĩ đến việc có thể chọn loại phòng cô mong muốn, cô liền háo hức muốn thử, bước chân đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vài phút sau, cả gia đình ba người đã đi đến văn phòng giám đốc nhà máy của Lục Thừa.

“Tổng cộng có ba loại căn hộ, căn hộ một phòng ngủ và một phòng khách, căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách, tương ứng với những công nhân viên chức độc thân, công nhân viên vợ chồng và cả một gia đình lớn.”

Lục Thừa một tay ôm con gái, còn tay bên kia thong thả chỉ vào bên trong sơ đồ căn hộ mà giới thiệu với Diệp Kiều.

Diệp Kiều đã từng xem phiên bản đầu tiên của những sơ đồ nhà này trước đây và giờ cô ấy đã quen thuộc với chúng.

“Em thích căn rộng 120 mét vuông, nó rộng rãi và thoáng mát.”

Diệp Kiều cầm sơ đồ căn hộ lớn nhất, không nỡ đặt nó xuống.

Từ bắc chí nam được thông thoáng, phòng bếp, phòng tắm sáng sủa, hai tầng một cầu thang, một lựa chọn hiển nhiên!

Lục Thừa thấy cô vui vẻ như vậy cũng cười theo nói: “Anh biết em sẽ thích căn hộ này mà”

Diệp Kiều dịu dàng dựa vào anh, tựa lại vào người anh, mơ về tương lai.

“Đợi đến khi chúng ta chuyển đến đây, bố mẹ có thể sống cùng với chúng ta ở đây.”

“Được.” Lục Thừa duỗi tay ôm lấy vai của cô, nói: “Vậy chúng ta hãy chọn căn hộ này đi. Tuần sau có lẽ sẽ xong, đợt nhà đầu tiên sẽ được phân chia sau đó.”

Anh xin phê duyệt 6000 mét vuông một lượt, so với chung cư ở đời sau cũng không kém hơn là bao nhiêu, không thể một lần mà xây dựng xong được, chỉ có thể xây dựng từng đợt.

“Chắc chắn rồi.” Diệp Kiều cũng đồng ý.

Một số phiên bản của kế hoạch phân bổ nhà đã được thực hiện. Cuối cùng, Lục Thừa và Diệp Kiều đã thảo luận và quyết định phân bổ nhà cho mọi người theo mức độ cấp thiết của từng người.

Khẩn cấp nhất chắc chắn là người không có nhà, nhưng đối với nhân viên đã có gia đình thì cũng sẽ được ưu tiên. Ngồi trong văn phòng của Lục Thừa một lúc và ăn trưa với anh, Diệp Kiều lấy len mới mua ra và bắt đầu đan.

Cô ấy chọn len màu xám, vừa đưa lên so sánh với mặt của Lục Thừa, nó khá tôn lên nước da của anh.

Con gái đã ngủ, cô bé được đặt nằm trên ghế sô pha, khoác áo khoác của Lục Thừa. Diệp Kiều đang ngồi bên cạnh con gái, cúi đầu đan chiếc áo len.

Trong khoảnh khắc, thời gian trong văn phòng dường như yên tĩnh.

Lục Thừa vốn đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, vừa nhìn thấy vậy, anh không khỏi dời ánh mắt về phía Diệp Kiều.

Từ góc nhìn của anh, Diệp Kiều hơi cúi đầu xuống, đôi môi hồng nhuận thỉnh thoảng mấp máy, lẩm bẩm đếm số mũi khâu. Những sợi tóc trên má cô xõa tự nhiên, vắt qua đường quai hàm cong tuyệt đẹp rồi rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh.

Ánh mắt Lục Thừa dịu lại, tâm tình thoải mái, quay đầu đi tiếp tục xem văn kiện.

Tài liệu đã ký được đặt ở bên phải. Khi thời gian trôi qua, số tài liệu đã giảm dần.

Cuối cùng chỉ còn lại một phong bì thật dày, Lục Thừa mở phong bì, lấy tờ giấy viết thư bên trong ra.

Thư này là của Trương Triệu.

Kể từ khi trở lại thành phố Bắc Hà ba năm trước, Lục Thừa hiếm khi đến Thâm Thành, công việc kinh doanh ở đó đã được giao cho Trương Triệu xử lý hoàn toàn.

Lục Thừa nghĩ về điều đó, lần cuối cùng anh ấy đến Thâm thành có lẽ là ba tháng trước.

Mỗi tháng Trương Triệu sẽ gửi một lá thư đến thành phố Bắc Hà, ngoài việc giải thích chi tiết về tình hình kinh doanh gần đây ở Thâm Thành, anh ấy còn sẽ chuyển một số tin tức mới nhất cho Lục Thừa.

Dù sao thành phố Bắc Hà cũng quá hẻo lánh, kinh tế kém phát triển nên tin tức cũng rất kín.

Thâm Thành thì hoàn toàn khác. Đây là khu vực đầu tiên được mở cửa ở Trung Quốc. Sau vài năm vận hành thí điểm kinh tế, về cơ bản nó đã trở thành khu vực tiên phong mở đường kinh tế của Trung Quốc.

Thâm Thành là nơi đầu tiên biết tất cả các loại tin tức.

“Diễn Văn Về Nam Du...”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...