Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 165: Có Hy Vọng



Diệp Chiêu Đệ đã chờ đợi với niềm hy vọng nhưng khi cô ấy nghe những gì bác sĩ nói, khuôn mặt của cô ấy đột nhiên trở nên xám xịt.

Cô ôm chặt con trai trong lòng, giọng nói run run: “Ngài cũng không có cách nào chữa khỏi hay sao?”

bác sĩ nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia thương hại, khẽ lắc đầu: “Kỳ thật trước đây tôi đã nói là có trang bị tốt mới có thể chữa trị được, nhưng hiện tại trang thiết bị trong bệnh viện của chúng tôi đã quá cũ rồi, đừng nói đến phẫu thuật can thiệp, chính là ngay cả phẫu thuật mở lồng ngực thông thường cũng không có biện pháp thực hiện được...”

Diệp Chiêu Đệ gần như bật khóc, Trần Đại Hải vội vàng an ủi cô.

Diệp Kiều cũng sốt ruột mà nói: “Chị, chị đừng sốt ruột, cứ nghe bác sĩ nói hết xem tình hình như thế nào.”

Diệp Chiêu Đệ lau nước mắt, ngửa đầu nhìn bác sĩ với ánh mắt mong chờ. Chỉ nghe vị bác sĩ tiếp tục nói: “Thời điểm mổ tim bẩm sinh thích hợp nhất là khi trẻ vào độ tuổi từ ba đến năm tuổi. Bé nhà cô năm nay mới một tuổi rưỡi. Cho nên cũng không cần phải quá lo lắng.”

“Thật vậy sao?” Diệp Chiêu Đệ vội vàng sốt sắng hỏi: “Nhưng con trai tôi thường xuyên khó thở, mỗi đêm tôi đều không dám ngủ ngon, sợ khi tỉnh lại liền không thấy thằng bé thở nữa.”

Khi nghe vợ của mình nói như vậy, Trần Đại Hải, người chồng vẫn luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm cho chuyện này, nắm chặt hai bàn tay trong đau đớn.

Hóa ra Chiêu Đệ luôn phải chịu đựng những cơn đau như vậy, vậy mà anh không hề phát hiện ra nỗi đau của cô!

Diệp Kiều miệng mấp máy, không biết phải an ủi chị của mình như thế nào cho tốt.

Lục Thừa tiến lên đỡ lấy bả vai của cô. Diệp Kiều thả lỏng thân thể và dồn phần lớn trọng lượng của mình lên người anh.

Chỉ có bác sĩ bình tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy. Từ giờ trở đi, các cô cậu còn ít nhất một năm rưỡi để chuẩn bị cho ca phẫu thuật này. Nếu một năm rưỡi sau, bệnh viện trung tâm của chúng tôi tiến cử được trang thiết bị mới nhất, lúc đó tôi có thể trực tiếp lên bàn mổ để thực hiện ca mổ cho con cô. Nếu sau một năm rưỡi, bệnh viện của chúng tôi vẫn chưa có điều kiện để có trang thiết bị tốt hơn để thực hiện ca phẫu thuật này, tôi cũng có thể viết cho cô một tờ giấy giới thiệu. Lúc đó hãy đưa con trai của cô lên thành phố để chữa trị.”

Theo quy định hiện hành, mọi người dân không thể rời khỏi nơi cư trú mà không có nhu cầu rõ ràng. Trước khi Lục Thừa và Diệp Kiều đi về phía nam, họ cũng đã phải đăng ký và cấp rất nhiều loại giấy chứng nhận.

Bây giờ vợ chồng Diệp Chiêu Đệ muốn đưa con đi khám bệnh ở thành phố thì cũng phải cần có giấy chứng nhận, thôn xã không có cách nào lấy được giấy chứng nhận đó, chỉ có thể nhờ bệnh viện phụ trách của thành phố cấp cho.

Bình thường nếu không có mối quan hệ, giấy chứng nhận như vậy cũng không thể được các bác sĩ ở bệnh viện trung tâm kê đơn dễ dàng như vậy được.

Viện trưởng liếc nhìn thành viên gia đình của bệnh nhân trước mặt ông ấy, lấy chiếc bút quý giá của ông ấy ra, bắt đầu viết ra một danh sách dài các loại thuốc trên tờ giấy kê đơn thuốc.

“Những loại thuốc này sau khi về nhà có thể cho đứa trẻ uống, có thể giúp cậu bé duy trì cơ thể của mình một cách tốt nhất.”

“Được, xin cảm ơn bác sĩ.” Diệp Chiêu Đệ vội vàng với nhận lấy tờ giấy kê đơn thuốc, nhìn những tên thuốc dài trên đó khiển ngón tay cô run lên.

Nhưng cô vẫn mỉm cười và cảm ơn bác sĩ. Khi thanh toán hóa đơn, Trần Đại Hải đã lấy hết tất cả số tiền mà anh mang theo tổng cộng có 85 nhân dân tệ.

Thấy cảnh này, Diệp Kiều tiến lên hai bước nói: “Chị ơi, hãy để em trả tiền.”

Diệp Chiêu Đệ ngay lập tức từ chối: “Không được! Chị không thể sử dụng tiền của em được. Em giúp lúc nguy cấp cũng không giúp được chị khi nghèo, trẻ em đi khám bệnh như là một cái hố không đáy, lần này em nộp tiền vậy còn lần sau thì sao đây? Đây là con của chị với Trần Đại Hảu, không phải là con của em cùng với A Thừa.”

Diệp Chiêu Đệ là một người phụ nữ rất thông minh và cô ấy cũng rất rõ ràng. Cô ấy sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành một con bọ hút máu, cô ấy sẽ không bao giờ để chồng mình cảm thấy việc lợi dụng em gái mình là điều đương nhiên.

Diệp Kiều mỉm cười: “Được rồi. Vậy thì hãy dùng tiền của thằng bé đi”

Diệp Chiêu Đệ sửng sốt nói: “Con trai chị thì lấy tiền ở đâu ra chứ?”

“Món quà của em đã tặng cho thằng bé, chị đã quên rồi sao?” Diệp Kiều cười nói.

Diệp Chiêu Đệ ngơ ngác nhìn em gái của cô, trong lòng cảm xúc phức tạp, cô sẽ không động vào tiền em gái đưa cho mình. Mối quan hệ thân thích tốt nhất là thân thích lành mạnh nhất, họ hàng không bình đẳng trong mối quan hệ có lẽ cuối cùng chỉ sẽ trở thành kẻ thù.

“Chị, chị đừng từ chối nữa. Chẳng phải đứa bé này là đang tự sử dụng tiền của thằng bé để mua thuốc chữa bệnh cho mình hay sao? Huống chi, đó là tiền của em tặng cho thằng bé, cũng không phải là cho chị, cho nên chị không thể vì thằng bé mà từ chối em được.” Diệp Kiều rất cố chấp.

Khóe miệng Diệp Chiêu Đệ mấp máy, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mới gật đầu đồng ý.

“Được! Kiều Kiều, khi cháu trai của em lớn lên, chị sẽ bảo thằng bé phải hiếu thảo với em!”

Diệp Kiều cũng cười nói: “Được! Em sẽ đợi đến ngày đó.”

Tại cửa sổ thanh toán, Trần Đại Hải, người đang đỏ mặt vì bị nhân viên bệnh viện hỏi, cầm số tiền, cảm thấy rất tội lỗi: “Tôi, chúng tôi có thể mua trước một nửa số thuốc có được hay không?”

Nhân viên bệnh viện cũng thường gặp phải những tình huống như vậy, nhưng nhìn chung khi gặp bệnh nhân tiền mất tật mang, bác sĩ sẽ không kê nhiều thuốc một lúc như vậy và cũng sẽ không kê một số loại thuốc tốt đến như vậy. Nhân viên bệnh viện đó cũng không biết đã có chuyện gì đang xảy ra ở đây.

“Chúng tôi sẽ mua tất cả thuốc ngay lập tức.”

Diệp Chiêu Đệ cũng bế con cô đến bên cửa sổ và hào phóng nhét chiếc phong bao lì xì dày màu đỏ vào lòng bàn tay của Trần Đại Hải.

“Đại Hải, anh hãy dùng số tiền này đi.”

Trần Đại Hải ngập ngừng: “Không phải em nói...”

“Thôi không sao cả, hãy để thằng bé lớn lên tự trả lại tiền vậy.”

Khi cô ấy nói điều này, Diệp Chiêu Đệ đã có hy vọng trong mắt cô ấy. Nếu thực hiện được chữ “lớn lên”, trả lại đồng tiền là niềm hạnh phúc của thằng bé.

Thủ tục ở bệnh viện đều đã được hoàn thành. Lục Thừa lái xe đưa gia đình ba người của Diệp Chiêu Đệ về nhà trước.

Diệp Kiều đừng chị gái lại trước khi cô ấy xuống xe: “Chị, em nhớ chị tốt nghiệp trung học cơ sở có phải không?”

Diệp Chiêu Đệ gật đầu.

Diệp Kiều mỉm cười: “Vậy thì tốt. Khoảng thời gian này, chị hãy dành chút thời gian để đọc sách nhé.”

Nói xong, cô đưa cả bộ sách giáo khoa mà mình đã thu được trước đó.

Diệp Chiêu Đệ bối rối hỏi: “Kiểu Kiều, bây giờ chị đọc sách thì có ích lợi gì đâu chứ?”

“Chị, chị có muốn đến thành phố hay không?” Diệp Kiều hỏi cô ấy.

“Chị muốn!” Có nằm mơ thì cũng rất là muốn đi đến đó!

“Vậy chị hãy đọc kỹ trong sách đi, nếu như chị cố gắng, nói không chừng chúng ta có thể sớm đi thành phố trong mấy năm nữa, đến lúc đó mang con trai của chị đi đến tìm chuyên gia ở thành phố để chẩn đoán bệnh của thằng bé một lần nữa.”

Diệp Chiêu Đệ tim đập thình thịch khi nghe em mình nói như vậy, cô ấy đột nhiên nghĩ đến một điều.

“Chẳng lẽ. ?”

Có hai lý do chính khiến Diệp Chiêu Đệ từ bỏ việc tiếp tục học tập. Một là cha cô đột ngột qua đời và điều kiện gia đình cô không tốt. Hai là kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị hủy bỏ và cô ấy không có chỗ để phấn đấu ngay cả khi cô ấy tiếp tục học.

Đây là su hối hận lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Chiêu Đệ.

Bây giờ em gái cô đột nhiên nhắc đến điều này, Diệp Chiêu Đệ không thể tránh khỏi những ảo tưởng trong lòng.

“Đúng vậy!” Diệp Kiều gật đầu thật mạnh: “Em rất chắc chắn rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tiếp tục trở lại. Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Diệp Chiêu Đệ vui mừng khôn xiết: “Thật tuyệt! Thật tuyệt!”

Dù là cho bản thân hay cho con cái, Diệp Chiêu Đệ nghĩ rằng đây là một tin tuyệt vời.

Cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi trong ngày và trở về nhà của mình.

Diệp Kiều cởi giày trên chân, trực tiếp nằm trên chăn, không muốn cử động chút nào.

Lục Thừa buồn cười lắc đầu, sắp xếp đôi già đã bị cô đá.

“Anh lấy nước ấm rửa mặt cho em nhé?”

“Được, cảm ơn anh, Thừa.” Diệp Kiều lăn lộn trên giường, thoải mái nhấc chân lên, hai tay chống má, nhìn anh ta một cách ngây thơ.

Hai vợ chồng tắm rửa xong nằm chung một giường.

Diệp Kiều nằm trong vòng tay của Lục Thừa, ngâm nga.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...