Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 176: Tình Nghĩa Thầy Trò



Bọn họ không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, nhưng bọn họ cũng không ngốc, chỉ cần động não một chút, bọn họ biết nếu như không phải Lục Thừa luôn chăm sóc, để ý bọn họ, những cụ già này chắc chắn sẽ không thể sống sót an toàn.

Mọi người còn nhớ mấy năm trước họ đã sống cuộc sống khổ cực như thế nào, lúc đó nhiều người không chịu đựng được nỗi đau về thể xác, ai cũng không có tiền, không có lương, không có thức ăn chỉ biết nằm trên giường đất mà chờ chết.

Trong vài năm qua, cuộc sống của họ rất tốt, tất cả là nhờ sự giúp đỡ của Lục Thừa.

Họ rất biết ơn! Tất cả họ đều quyết định rằng họ sẽ báo đáp cho anh trong tương lai. Lục Thừa được nhét cho một đống số thông tin liên lạc, trong đó ghi rõ địa chỉ nhà riêng và đơn vị làm việc của bọn họ.

Anh cất nó đi một cách cẩn thận, mỉm cười nhìn các thầy giáo.

“Khi các thầy đều an ổn, con nhất định sẽ đến thăm mọi người, đến lúc đó sẽ không tránh được việc đến quấy rầy các thầy rồi.”

Mọi người nghe thấy anh nói như vậy đều cảm thấy rất vui.

“Ha ha ha ha, được, vậy thầy nhất định sẽ đãi con uống rượu. Thầy cất giấu trong nhà rất nhiều rượu ngon, không biết là bây giờ có còn được bảo quản hay không.”

“Thầy cùng ông Trịnh đây thì khác, A Thừa à, khi con tới nhà, thầy sẽ mời con uống trà, trong nhà thầy có rất nhiều trà bánh, ăn rất ngon, thầy đảm bảo con sẽ rất thích.”

Các thầy mỗi người nói một câu, đều vô cùng nhiệt tình.

“Được, được, con nhất định sẽ đi!”

Sau khi hứa hẹn, Lục Thừa đi đến bên cạnh Hứa Thanh Viễn, giúp ông ấy sắp xếp đồ đạc, đồng thời nhét một xấp tiền vào trong tay ông ấy.

Hứa Thanh Viễn trừng mắt nhìn Lục Thừa, chống đẩy từ chối nhận lấy.

Lục Thừa hạ giọng nói: “Thầy ơi, giàu nghèo đều có thể lấy, coi như là thầy tạm ứng tiền hoa hồng đi ạ.”

Đài phát thanh của Thừa Phong có rất nhiều chỗ khó khăn về kỹ thuật đều là do Hứa Thanh Viễn đã giúp đỡ tìm ra, Lục Thừa ghi nhớ nó trong lòng và nó cũng được viết trong hợp đồng.

Hứa Thanh Viễn cau mày, nhìn xung quanh, có lẽ ông ấy muốn cho hai người họ một không gian để nói chuyện, nhưng những người khác cũng đã bỏ đi ra ngoài rất nhiều.

Ông ấy cũng hạ giọng nói: “Không phải thầy đã tiêu hết tiền hoa hồng từ lâu rồi sao?”

Hứa Thanh Viễn không nghĩ rằng bản thân ông có thể kiếm được bao nhiêu tiền với vài bản vẽ thiết kế thô sơ mà ông ấy cung cấp cho Lục Thừa, chi phí y tế của ông ấy, thầy Tề và chỉ phí trang trải của họ trong bốn năm qua, không đời nào có thể còn dư được.

Lục Thừa mỉm cười, nắm lấy tay ông: “Thầy ơi, máy thu thanh của chúng ta hàng năm đều kiếm được tiền, mỗi năm thầy đều sẽ được chia tiền hoa hồng. Khi thầy trở lại thành phố, con sẽ tính nó cho thầy xem.”

Dù sao thì họ cũng có đủ thứ bất tiện khi sống trong chuồng bò, bên trong có tốt đến đâu thì bên ngoài vẫn phải duy trì sự giản dị và nghèo nàn.

Cứ nhìn chuồng bò này thì rất chắc chắn, đồ đạc bên trong đã được tân trang nhưng bề ngoài vẫn tả tơi để qua mắt việc thẩm tra.

“Thầy cứ lấy đi, nếu không con thực sự cảm thấy rất lo lắng.”

Cắn răng nghiến lợi, Hứa Thanh Viễn vẫn tiếp nhận: “Được. Đến lúc đó chúng ta sẽ xem số tiền cổ tức và chúng ta sẽ hoàn lại nhiều hơn nữa nếu điều đó không phải như con nói.”

Ông ấy thực sự cần tiền, ông ấy cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình khi trở lại Bắc Kinh lần này. Có nhiều tiền bên trong túi khiến ông ấy cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi lên thành phố.

Lục Thừa cười khúc khích: “Không thành vấn đề!”

Tiếp theo, Lục Thừa cũng làm theo cách tương tự và nhét tiền vào tay của Tề Tư Tuấn.

Sau đó, trước khi túi hành lý của họ được đóng lại, Lục Thừa đã chạy ra ngoài và mang vào hai chiếc túi riêng lẻ, trong đó có thuốc lá, sữa mạch nha, kẹo, v.v.

Lục Thừa đem túi hành lý của họ đè nén xuống và nhét mọi thứ vào đó. Sau khi làm xong cả mọi việc, anh nhanh chóng lạnh lùng chạy đi, chỉ đứng từ xa vẫy tay chào hai thầy.

“Thằng nhóc này!!” Hứa Thanh Viễn dở khóc dở cười nhìn chiếc túi hành lý căng phồng của mình.

Tề Tư Tuấn xì cười, đôi mắt lấp lánh: “Tôi đã dạy cậu ấy vài năm rồi.”

Khi mọi người có tâm trạng tốt, thời gian luôn trôi rất nhanh.

Trong làn sương mù dày đặc buổi sáng, từng tốp lão tiên sinh lần lượt bước ra khỏi chuồng bò.

Họ lên xe của Lục Thừa, giữa tiếng xe gầm rú, họ quay đầu nhìn về phía chuồng bò dưới chân núi, mãi đến khi không thấy nữa cũng không ngoảnh lại.

Vài ngày sau, Vu Văn Hiên và những người khác cũng biết rằng chuồng bò ở thôn Thượng Hà đã trống rỗng.

Tôn Oánh Oánh là người bốc đồng nhất, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cô trực tiếp đến nhà họ Lục tìm Diệp Kiều.

“Kiều Kiều, cô nói không sai, kỳ thi đại học thật sự sắp đến rồi, những giáo viên trong chuồng bò kia đã được đưa về trường học! Bọn họ nhất định là trở về chuẩn bị cho kỳ thi đại học!”

Vu Văn Hiên đã từ bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng những người khác thì không, trong số đó, Tôn Oánh Oánh là người kiên quyết nhất.

Cô ấy trông thanh tú nhất, nhưng sau khi nghe Diệp Kiều nói rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tiếp tục, cô ấy đã phản ứng ngay lập tức. Sau đó, cô ấy vùi đầu vào học tập chăm chỉ mỗi ngày, không trì hoãn công việc kế toán của nhà máy thực phẩm, dành thời gian còn lại cho việc học.

Sau khi thấy Diệp Kiều luôn mang theo một cuốn sổ nhỏ trong túi, cô ấy cũng tự mình cắt giấy trắng, khâu một cuốn sổ nhỏ rồi cho vào túi, lúc nào rảnh rỗi lại lấy ra xem.

“Tôi hy vọng mình có thể đến Bắc Kinh! Không quan trọng là trường đại học nào, miễn là đến từ Bắc Kinh. Tôi nhớ bố mẹ.”

Gia đình của Tôn Oánh Oánh đến từ Bắc Kinh, cô ấy không phải là con gái duy nhất, trong gia đình còn có một người anh trai được cưng chiều. Kể từ khi về quê, cơ bản là hai tháng một lần, gia đình họ sẽ gửi quà và tiền cho cô ấy, tuy rằng cô ấy về quê nhưng cuộc sống của cô ấy thực sự rất tốt.

Không có Diệp Kiều, Tôn Oánh Oánh chắc chắn sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong giới trẻ trí thức.

Diệp Kiều liếc nhìn cô ấy và cười nói: “Cô đã ghi nhớ bài xong chưa?”

Tôn Oánh Oánh nhăn mặt: “Cô có thể đừng đột nhiên hỏi tôi một câu như vậy khi đang vui không? Tôi không biết có phải là do tội đã quá tuổi học hành rồi hay không nữa mà trí nhớ của tôi tệ quá, vừa đọc một cái là quên ngay.”

Diệp Kiều không nhịn được cười. Sự xuất hiện của Tôn Oánh Oánh khiến Diệp Kiều nhớ đến một cảnh kinh điển trong bộ phim sau này, “Mã cái gì mai, mã đông gì đấy.”

Thành thật mà nói, Diệp Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này thực sự có một người có trí nhớ như Tôn Oánh Oánh. Cô ấy rõ ràng có trí nhớ bình thường vào những thời điểm trong cuộc sống sinh hoạt, nhưng không biết vì cái gì mà chỉ cần đụng tới thơ cổ là rất dễ nhầm lẫn, theo thời gian còn thường lấy râu ông này cắm cằm bà kia.

Vừa mới đọc câu “Hải khách đàm doanh châu”, tiếp đó cô ấy đã dám trả lời câu “Không cùng Tần tắc nhà thông thái yên”.

Lý Bạch nghe thấy cô đọc xong cũng phải im lặng một hồi.

Lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Tô Oánh Oánh học thuộc lòng, Diệp Kiều gần như phá lên cười.

“Cô nên đọc nó thêm vài lần nữa.” Diệp Kiều ngồi trước máy may. Sau khi mỉm cười nói xong, cô vùi đầu tiếp tục may quần áo.

Tôn Oánh Oánh đặt tay lên mép bàn máy may, chống cằm, cảm thấy rất áy náy: “Cô học thì rất nhẹ nhàng nhỉ. Bây giờ tôi đang sợ rằng khi tôi đi thi, não lại đột nhiên rơi mất nửa kia. Chao ôi, sao tiếng Trung khó thế nhỉ?”

Diệp Kiều nhún vai: “Tôi cũng không biết phải làm gì nữa, tôi đã nói với cô tất cả các phương pháp ghi nhớ mà tôi biết rồi.”

“Vô ích...” Tôn Oánh Oánh cảm thấy khó chịu muốn khóc.

“Kiều Kiều, cô muốn học trường đại học nào?”

“Tôi sao?” Diệp Kiều mím môi, không nói gì về Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, cô thường chỉ khoe khoang với người đàn ông của mình thôi. Nào dám nói công khai đâu? Nếu cô không vượt qua kỳ thi thì sao? Cô cũng muốn giữ thể diện cho bản thân cỗ mà!

“Để xem tôi có thể đạt được bao nhiêu điểm sau khi thi xong đã, tốt nhất là vào một trường đại học có thể thi đạt được.”

Tôn Oánh Oánh nghe những lời đó trợn tròn mắt: “Cô nói như vậy cũng giống như là không nói vậy! Trước khi có điểm, chúng ta phải điền nguyện vọng của mình vào trước mà.”

“Đúng vậy.” Diệp Kiều khẽ gật đầu, “Vậy chúng ta hãy âm thầm viết ra tất cả các câu hỏi và tính điểm theo câu trả lời của chúng ta.”

“Quên đi, chúng ta đừng thảo luận về điều này nữa!” Tôn Oánh Oánh càng nghĩ về nó càng cảm thấy căng thẳng, cô ấy chỉ đơn giản là không muốn suy nghĩ tới nó nữa.

Cô nhìn bộ quần áo mà Diệp Kiều đang làm, có chút tò mò: “Cô đang làm gì vậy?”

“Bộ đồ tây trang tôi may cho A Thừa đẩy, không phải rất đẹp sao?” Diệp Kiều rũ bỏ sợi chỉ trên vải, cầm lên đưa cho Tôn Oánh Oánh nhìn nó.

Tôn Oánh Oánh nhìn nó một lúc lâu, lông mày của cô ấy nhăn lại: “Tại sao tôi lại cảm thấy nó hơi mỏng nhỉ?”

“Ừa đúng vậy, nó được may để mặc vào mùa xuân và mùa hè.”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...