Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 198: Chuyện Nhà Chị Cả Nhà Họ Lục



Trương Thúy Thúy không đồng ý với việc mua bán trẻ em, nhưng con gái lớn của bà đã kết hôn hơn mười năm nhưng vẫn chưa sinh được con, con rể lớn lại nhận nuôi một đứa con của nhà người khác, bà cũng không có cách nào trách móc được.

"Như vậy không phải rất tốt sao? Con cùng Ái Quốc nuôi dạy con trai thật tốt, yêu thương bảo vệ nó, lớn lên nó nhất định sẽ đối xử tốt với các con."

“Ô ô ô......"

Trương Thuý Thuý vừa an ủi con gái vài câu, liền nhìn thấy con gái ôm mặt khóc thành tiếng.

"Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Có phải trong này có vấn đề khác hay không?"

Trương Thúy Thúy có chút hoảng hốt, tiến lên ôm lấy con gái. Lục Giai nép vào lòng bà, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống

"Sáng nay, con vô tình nghe được Ái Quốc nói chuyện với mẹ của anh ta... Hóa ra đứa bé này căn bản không phải được nhận nuôi từ người khác! Đứa bé chính là con trai ruột của Phùng Ái Quốc, là con trai của anh ta với một người phụ nữ khác!"

"Cái gì?!" Trương Thuý Thuý khiếp sợ đến mức đẩy con gái ra.

"Nó... Phùng Ái Quốc, nó dám lén lút qua lại với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?”

Diệp Kiều đặt tất cả quần áo vào trong xe rồi ngồi lại trên xe một lúc, sau đó ước tính qua thời gian rồi đưa theo con gái trở lại. Cô không quấy rầy mẹ chồng và chị cả nói chuyện cho nên cô chỉ ngồi trong sân chơi với con gái, thuận tiện phơi nắng bổ sung canxi.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cô liền nghe thấy tiếng mẹ chồng rống lên đầy ngạc nhiên.

Diệp Kiều: ". ."

m thanh lớn như vậy, hàng xóm ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

May mắn thay, ngôi nhà mới của bọn họ khi được xây đã dịch chuyển chuyển về phía nam cách nhà cũ lúc trước mười mét, kéo ra khoảng cách với những người hàng xóm trước đó, bằng không họ không thể giấu được bí mật của mình rồi.

Châu Châu ngồi ở trên băng ghế nhỏ, nghi hoặc nhìn qua: "Mẹ, lén lút làm cái gì vậy ạ?

Diệp Kiều nói không nên lời: “Châu Châu, đi vào bếp với mẹ đi. Hôm nay mẹ sẽ làm cho con món bánh rán nhân hẹ và sườn xào chua ngọt.”

Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, nước miếng của Châu Châu không ngừng chảy ra, nháy mắt cô bé liền quên mất câu hỏi vừa rồi.

Đôi tay bé nhỏ của cô bé vô cùng linh hoạt, rất nhanh đã gom xong dây hoa bỏ vào túi, vươn ngón nắm lấy ngón tay út của Diệp Kiều.

"Mẹ, đi thôi, Châu Châu muốn ăn thêm thịt viên chiên."

"Được rồi, mẹ sẽ làm nó cho con." Diệp Kiều nắm tay cô bé đi vào nhà bếp.

Nhà bếp là nơi xa nhất so với phòng của Trương Thuý Thuý, lát nữa khi bật lửa lên sẽ rất khó để nghe thấy tiếng nói trong phòng của Trương Thuý Thuý.

Vừa hay, hôm qua khi trở về cô có mang theo một đống thịt, bây giờ vừa lúc có thể làm món ăn ngon cho Châu Châu rồi.

Ở thôn Hạ Hà muốn ăn thịt rất khó, lợn nuôi trong thôn đều là của công, chỉ có thể giết thịt vào cuối năm, dựa theo điểm lao động để phân cho các thôn dân.

Người Lục gia đi theo Lục Thừa, cho nên điểm công ở thôn Hạ Hà càng ngày càng ít.

Bây giờ chỉ có Lục Kiến Quốc là người duy nhất trong nhà họ Lục có thể kiếm điểm lao động, vào mùa gặt bận rộn, Trương Thuý Thuý sẽ đi phụ giúp một chút còn những người khác đều là người ăn cơm nhà nước.

Lúc trước, Diệp Kiều giữ chức vụ xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, có biên chế của nhà nước. Mỗi tháng ngoại trừ tiền lương cô sẽ được hưởng thêm các khoản trợ cấp vật chất khác. Có hạn ngạch đối với thịt, bánh quy, đồ hộp, sữa mạch nha, v.v.

Viên Hiểu Quyên phụ trách công việc bên ngoài của xưởng quần áo thành phố Bắc Hà. Kỳ thật trên thực tế, cô ấy cũng có một vị trí là công nhân tạm thời trong nhà máy may mặc, mỗi tháng kiếm được không ít tiền và một số vật dụng khác.

Trước đây, cuộc sống của nhà họ Lục sung túc là nhờ có ba cha con Lục Kiến Quốc, về sau lại có thêm tiền và vật dụng của các cô.

Tuy nhiên, sau khi Diệp Kiều từ chức, Viên Hiểu Quyên gây dựng sự nghiệp, nguồn vật dụng cũng không còn nữa.

Thịt trong tay Diệp Kiều được mua từ nhà máy chế biến thịt thành phố Bắc Hà.

Về sau, cô dự định thỉnh thoảng sẽ mang về một ít thịt, trứng và sữa, không thể để đôi vợ chồng già mệt mỏi được.

"Mẹ, để con nhóm lửa giúp mẹ.”

Diệp Kiều đang suy nghĩ bâng quơ, nghe thấy Châu Châu nói, cô liền mỉm cười: "Được, đợi mẹ đốt lửa xong sẽ giao lại cho con.”

Bếp đất một khi nhóm lửa xong sẽ rất dễ dàng, chỉ cần cho thêm củi vào, lửa sẽ không tắt, có Diệp Kiều ở bên trông chừng, sẽ không sợ Châu Châu gây ra hoả hoạn.

Thịt được cắt thành từng miếng và trộn thêm một ít bột mì.

Diệp Kiều cầm lấy dầu và đổ một nửa vào nồi.

"Ôi, Kiều Kiều! Sao con lại đổ nhiều dầu như thế?" Trương Thuý Thuý nghe thấy âm thanh liền đi tới, vội vàng nói, "Đừng lãng phí như vậy!"

“Bây giờ dầu rất đắt, dù là mỡ lợn hay dầu thực vật cũng phải dùng tiết kiệm một chút.”

Nếu không phải Diều Kiều thường hay mang dầu đến, nhà bọn họ cũng sẽ không có được thùng dầu lớn như vậy.

"Mẹ, con muốn làm thịt viên cho Châu Châu ăn.”

Diệp Kiều cười đáp lại, động tác tay không hề dừng lại, cô lấy đũa ra thử độ nóng của dầu, cảm thấy dầu đã đủ nóng liền bắt đầu cho thức ăn vào nồi chiên.

Trương Thuý Thuý chần chừ: “Là Châu Châu muốn ăn sao?”.

"Vâng, bà nội. Châu Châu rất muốn ăn thịt viên!"

Bạn học Lục Minh Châu chăm chỉ cho củi vào trong bếp, ngẩng đầu nhỏ lên để lộ lúm đồng tiền đáng yêu.

"Vậy thì tốt, bà nội đi ngâm chút nấm đông cô, lát nữa bà sẽ xào cho cháu ăn."

Trương Thuý Thuý rất yêu thương Châu Châu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của cô bé liền nuốt hết những lời vừa nói vào trong, bà xoay người đi ra ngoài lấy nấm đông cô mà bà đã cất trước đó.

Nghe thấy còn có thể ăn nấm đông cô xào, Châu Châu vui vẻ rung đùi đầy đắc ý.

Diệp Kiều buồn cười lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chảo rán.

"Kiêu Kiều, có gì cần chị giúp không?”

Lục Giai đi theo phía sau Trương Thuý Thuý, cô nhìn thoáng vào trong nồi, âm thầm líu lưỡi.

Em dâu nhà mình cũng thật là xa xỉ, dùng dầu giống như nó không phải dùng tiền để mua vậy.

Những gia đình bình thường chỉ có thể ăn món thịt viên vào dịp tết, nhưng em dâu thì khác, nghe thấy con gái muốn ăn lập tức liền đi làm.

Lục Giai nhìn những miếng thịt được cắt trong bát, đầy thịt ngon!

Xem ra, em ba nhà cô thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Lúc trước, Lục Giai nghe nói em trai đến Thâm Thành để đảm nhận công việc bảo hành ở Thành phố điện tử Thâm Thành, cô ấy nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy công việc bảo hành đó sẽ không thể kiếm được lợi nhuận.

Bây giờ người ta mua đồ đem về nhà là xong rồi, làm gì phải tìm đến cái dịch vụ bảo hành chứ. Ngay cả khi họ tìm đến dịch vụ bảo hành, cũng không thể kiếm được mấy đồng tiền bằng cách sửa chữa những thứ đó. Nghe nói rằng, dịch vụ bảo hành của em ba là miễn phí, Lục Giai không biết em ấy đang nghĩ gì.

Dù sao lúc đó Lục Giai cũng không thật sự muốn có một chân trong đó, miệng nói có việc gì tốt nhớ mang theo anh rể, nhưng trong lòng lại nghĩ người đàn ông của mình nên làm tốt công việc hiện tại mới là đáng tin nhất.

Diệp Kiều không hề biết những suy nghĩ trong lòng chị cả, vì vậy cô chỉ cười và chỉ vào những trái bắp ở bên cạnh.

"Chị cả, chị xiên bắp được không? Lát nữa em sẽ nướng ăn.”

Nướng bắp rất đơn giản, chỉ cần xiên que rồi cho vào bếp, nhóm lửa và nướng lên là có thể ăn được.

"Được."

Lục Giai làm việc rất nhanh, làm xong liền ngồi xuống bên bếp lửa.

Công việc nhóm lửa của Châu Châu bị cướp đi cho nên cô bé liền vây quanh mẹ mình.

Diệp Kiều gắp một miếng thịt viên chiên đã nguội cho cô bé ăn.

Hương vị của thịt viên chiên rất ngon, bên ngoài được rải thêm một ít hạt tiêu xay, làm tăng hương vị của thịt.

Châu Châu ăn một cách đầy thích thú.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...