Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 2: Quyết Định Khó Khăn



Diệp Kiều tự cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý rất lâu, mới lấy can đảm bước ra khỏi phòng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, cô cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy toàn là màu vàng cằn cỗi của mặt đất dưới chân mình:

“Ôi, sự khác biệt của hai miền Nam và Bắc quả nhiên rất lớn”.

Diệp Kiều là một cô gái được sinh ra ở vùng đất non xanh nước biếc miền Nam, đó là vùng đất đồng bằng phì nhiêu màu mỡ. Nhưng nay đến thôn Hạ Hà, là một thôn điển hình miền Bắc. Hoàn cảnh rất giống các thôn ở vùng Đông Bắc mà cô đã từng đến trước khi xuyên đến nơi này.

Cô nhìn xung quanh thì phát hiện ra căn nhà của họ Lục này cũng khá lớn, xây theo kiểu kiến trúc ba gian, bên trái là vườn rau, ở giữa là sân phơi lúa, còn lại bên phải là phòng bếp và phòng ngủ.

Lúc này đã gần trưa, thấp thoáng trong phòng bếp là hình ảnh gầy ốm đang nấu ăn của bà Trương Thúy Thúy, mẹ chồng hiện tại của Diệp Kiều. Còn cô gái trẻ tuổi đang múc nước bên cạnh cái giếng trong sân là chị dâu thứ hai của cô, Viên Hiểu Quyên.

Diệp Kiều từ từ đem sự việc trước mắt và ký ức đã qua ghép lại thành một mảnh.

“Vợ của thằng hai, trong nhà đã hết muối rồi, con mau đến cửa hàng mua một ít đi”.

Thôn Hạ Hà là thôn lớn nhất trong các thôn gần đây, cửa hàng lại tập trung ở nơi này nên rất thuận tiện cho những nhu cầu của người dân trong thôn.

Diệp Kiều thấy tấm phiếu mua muối đã ố vàng thì có chút tò mò, lại thêm áy náy vì mình đã dậy trễ, liền lên tiếng: “À... mẹ! Hay là để con đi thôi, mẹ và chị dâu đều bận rộn cả nửa ngày rồi, hai người nghỉ tay một lát đi ạ!”.

Trương Thúy Thúy nhìn cô một cái, nói: “Vậy được, con đi mau về mau một chút để kịp thời gian mọi người ăn cơm”.

Hai ngày này mọi người đều bận rộn cho hôn lễ của Lục Thừa và Diệp Kiều, tất cả đều không đi làm nên không thể ăn cơm tập thể tại nhà ăn, vậy nên chỉ còn cách ở nhà tự nấu. Khoảng thời gian trước khi Diệp Kiều xuyên đến đây, chính sách cơm tập thể chỉ duy trì được ba năm, từ năm 1958 đến năm 1961 là chấm dứt. Không nghĩ, thôn Hạ Hà lúc này còn có cơm tập thể.

Trên đường đi, Diệp Kiều lại tiếp tục cố gắng nhớ lại nội dung của cốt truyện mà chính mình đang xuyên đến. Cuối cùng, cô đã phát hiện ra điểm quan trọng đã bỏ sót trong buổi sáng hôm nay.

Thời điểm này là năm 1973, mà nhân vật nữ chính trong truyện lại được sinh ra vào năm 1974, mẹ của nữ chính là vì khó sinh mà mất, điều đó có nghĩa Diệp Kiều cô chỉ còn sống được một năm nữa thôi, cô vuốt bụng, hít một hơi dài.

Những ngày tháng phải đếm ngược chờ chết khiến tay chân Diệp Kiều phát run, cơ thể theo trí nhớ đi đến cửa hàng. Mua muối xong, cũng chưa xem hết tình cảnh thôn Hạ Hà, cô thầm nghĩ có phải mình nên nhanh chân chạy thôi. Cô không đảm bảo được bản thân có thể tránh được hướng đi của cốt truyện hay không? Kể cả kết quả thê thảm của nhà họ Lục, cô cũng lo không nổi. Nghĩ đến đây, bước chân của Diệp Kiều ngày càng chậm...

Bỗng âm thanh của một nhóm phụ nữ vang lên, xuyên qua tường ngõ truyền đến tai cô một cách rõ ràng:

“Mọi người đừng thấy cô ta là thanh niên tri thức thành phố mà ngưỡng mộ, thật ra cô ta chỉ là đồ bỏ đi. Bằng không, làm sao cô ta có thể đồng ý gả cho tên xấu xa Lục Thừa kia?”.

“Thảo nào, thanh âm đêm hôm qua lại lớn đến thế! Cả nhà tôi cách bên này bức tường cũng nghe thấy nữa là!”.

“Ôi chao, cứ nghĩ là người thành phố đều tốt đẹp. Ai ngờ...!”.

Diệp Kiều càng nghe càng nổi nóng, người thành phố trong miệng nhóm người đó không phải là ám chỉ cô hay sao?

Tay siết chặt gói muối, cô định chạy vào thì nghe một thanh âm quen thuộc:

“Ố ồ, tôi còn tưởng là ai? Thì ra là em gái nhà họ Triệu đến nhà tôi nói nhảm, nói cứ như chính cô tai nghe mắt thấy không bằng. Tôi cho cô biết, vợ của thằng ba nhà tôi vốn là thanh niên tri thức trong thành phố, rất nhiều người theo đuổi đấy!”.

“Hừ, thím Lục, không phải lúc nhà thím làm hôn lễ, người nhà Diệp Kiều không ai đến sao? Còn không phải bởi vì mất mặt!”

Thanh âm sắc bén của thím Triệu vang lên gay gắt đối chọi với Trương Thúy Thúy:

“Hứ, cô không phải vì con trai của mình theo đuổi cô gái nhà họ Tôn trong huyện hơn nửa năm không thành công nên ghen tỵ sao? Quả là không ăn được nho liền nói nho chua!”.

“Tôi ghen tỵ? Diệp Kiều kia chính là đồ bỏ đi. Mấy hôm trước, con trai tôi vào thành phố, nghe nói cô ta chính là bị xua đuổi nên mới đến thôn này.”

Những người hóng chuyện thấy lời nói của hai người ngày càng khó nghe, sợ phát sinh chuyện không hay, liền lên tiếng khuyên giải.

Nhìn thấy mẹ chồng bênh vực mình, Diệp Kiều tay cầm gói muối mới mua đi vào trong sân. Trong lúc mọi người sững sờ, cô quyết định dạy cho những người đó một bài học để họ biết thế nào là thanh niên của thời đại:

“Đơn đăng ký về nông thôn là do tôi chủ động xin lấy. Hiện nay, cả nước đang trên đà phát triển, các cấp các nghành đều huy động, cổ vũ thanh niên tri thức về nông thôn, hợp tác với nhân dân cùng làm việc. Thím nói là thành phố không chứa chấp nổi những người như tôi, có phải là thím đang cho rằng chính sách của nhà nước là không đúng?”.

“Hay là chúng ta tìm bí thư xã đến nói chuyện nào? Để bí thư xã thấy được người trong thôn nơi ông ta quản lý đối xử như thế nào với thanh niên trí thức thành phố?”.

Không chờ mọi người phản ứng, Diệp Kiều liền nắm lấy cánh tay của thím Triệu kéo đi.

“Không, không, không! Tôi không đi! Tôi không đi a!”

Diệp Kiều vốn im lặng, không lên tiếng thì cũng thôi đi. Ai ngờ vừa mở miệng liền khiến cho thím Triệu sợ tới mức biến sắc, ngã ngồi xuống đất. Làm những người khác cũng sợ hãi theo.

Ánh mắt của thím Triệu hướng về phía Trương Thúy Thúy đang đứng bên cạnh Diệp Kiều: “Thúy Thúy! Thúy Thúy à! Không phải tôi cố ý, cô mau ngăn con dâu nhà cô lại giúp tôi.”

Đã lâu lắm rồi không được nghe những lời tốt đẹp từ người nhà họ Triệu. Lúc này, tâm trạng của Trương Thúy Thúy cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng rồi bà cũng bị dáng vẻ hung dữ của Diệp Kiều dọa cho. Không nghĩ tới, con dâu mới cưới vào nhà của mình lại bản lĩnh như vậy.

Trương Thúy Thúy nhẹ nhàng lên tiếng:

“Kiều Kiều à, thôi bỏ qua đi con!”.

Diệp Kiều vốn cũng chỉ làm bộ hù dọa mà thôi, không muốn so đo, lại thêm lời nói của mẹ chồng, cô dứt khoát buông tay.

“Được, lần này tôi nghe lời của mẹ chồng. Thím Triệu, sau này mong thím đừng nghi ngờ chính sách của quốc gia nữa nhé!”

“Tôi, tôi sẽ không dám nữa đâu.”

Thím Triệu vội lắc đầu lia lịa, hạ giọng: “Cô yên tâm đi Kiều Kiều. Sau này ai nói không tốt về cô, Triệu Cúc Hoa tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

“Được!” Diệp Kiều nhìn xung quanh, những người khác không hẹn đều lùi về sau một bước.

“Mẹ, con mua được muối rồi ạ! Chúng ta phải mau về nhà nấu cơm thôi!”

“Ừ!” Trương Thúy Thúy nắm lấy tay Diệp Kiều, ngẩng cao đầu tựa như gà mái mẹ bảo vệ đàn con, nói: “Đi nào, Kiều Kiều, chúng ta về nhà thôi!”

Hai người đi rồi, những người khác cũng không phải kẻ ngốc, đều vội vã về nhà. Mọi người xem như hôm nay cũng đã nhìn ra, con dâu nhà họ Lục không phải là người yếu đuối, sau này càng phải tránh va chạm xích mích.

Về đến nhà, thấy chồng của mình đang hút thuốc trong sân, Trương Thúy Thúy vội kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Triệu Cúc Hoa là người hay nói xấu sau lưng người khác, lại còn ghen tỵ vì nhà chúng ta cưới được con dâu người thành phố. Sau này cẩn thận một chút, xem ra cô ta sẽ còn ghen ghét với thằng ba nhà ta dài dài.”

Lục Kiến Quốc vừa nghe xong, liền nhíu mày nói:

“Mặc kệ cô ta ghen ghét với con nhà mình, còn không xem lại con trai của cô ta là loại người gì?”

Diệp Kiều nhìn thấy cảnh tượng hai người họ bảo vệ nàng như người một nhà cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Người tốt như vậy, không nên có kết cục bi thảm như trong cốt truyện. Trong truyện, người nhà họ Lục lần lượt từng người chết đi. Có thể tác giả chỉ muốn cho nữ chính trở thành người thân duy nhất còn sống sót của Lục Thừa. Nhưng kết quả như vậy không tránh khỏi đau lòng.

“Kiều Kiều!”

“Dạ, ba!”

Diệp Kiều chớp mắt giật mình, đối diện với cô là ánh mắt hiền từ của Lục Kiến Quốc.

“Kiều Kiều, đừng đứng trong sân nữa, nắng gắt có hại lắm, con hãy vào phòng nghỉ ngơi, lát nữa cơm chín, ta sẽ bảo mẹ gọi con ra.”

Thái độ này nào phải dành cho con dâu, phải nói là con gái ruột cũng không hơn được chút nào. Trong lòng Diệp Kiều dậy sóng, xúc động trả lời: “Ba mẹ, trưa hôm nay cho con xuống bếp đi ạ! Để mọi người nếm thử tài nghệ bếp núc của con.”

Ở thập niên 70 này, bạn muốn đi đến nơi nào cũng cần phải có giấy giới thiệu. Thế nên, cô có muốn trốn cũng chạy không thoát. Tuy biết là dựa vào bản lĩnh của mình, cô có vô số biện pháp để rời khỏi thôn Hạ Hà và nhà họ Lục mà không ai biết.

Nhưng lúc này, Diệp Kiều cô lại chọn một con đường khó khăn hơn, đó là cùng nhà họ Lục này từ từ trải qua cuộc sống một cách tốt đẹp.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...