Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 200: Nhà Mới Của Vợ Chồng Lục Kiện
“Ha ha, Chị biết em không ghét bỏ chị mà.” Viên Hiểu Quyên vui vẻ nắm lấy cánh tay của Diệp Kiều, thân mật với cô còn hơn chị em ruột.“Đó là điều đương nhiên. Chúng ta là bạn bè tốt nhất mà.”So với chuyện làm chị em dâu, Diệp Kiều cảm thấy mình và Viên Hiểu Quyên càng giống bạn bè hơn, chính là những người bạn luôn có thể giúp đỡ lẫn nhau.“Đơn đặt hàng của chúng ta đã hoàn thành được một nửa, chiều nay chị nhờ A Kiện hẹn trước đội vận chuyển, ngày mai là có thể vận chuyển hàng hóa ra ngoài.”Viên Hiểu Quyên rửa xong, bên cạnh đó cô ấy cũng bảo các vấn đề quan trọng của nhà máy may mặc với Diệp Kiều.“Rất tốt.” Diệp Kiều gật đầu, cô nghĩ tới việc thị trường trong tương lai sẽ có nhiều biến hóa. “Chị hai, lần này chúng ta cử người đi theo xe cần phải tuyển người biết ăn nói nhất trong bộ phận tiếp thị”“Hả? Không phải ưu tiên tuyển đàn ông đi theo xe sao?” Viên Hiểu Quyên thắc mắc.Mỗi lần vận chuyển, họ sẽ cử hai, ba người đi cùng, ngoài việc xác nhận tính đúng đắn của đơn hàng với người nhận, thêm nữa là để đảm bảo an toàn cho hàng hóa trên đường đi. Những công việc như vậy thường do nhân viên nam đảm nhiệm và không có yêu cầu về các khả năng khác.“Chị hai, chị có phát hiện gần đây ở thành phố chúng ta, người làm ăn buôn bán càng ngày càng nhiều hay không?”“Có nha, hai ngày nay chị đều mua bữa sáng ở ngoài đường đó.”Viên Hiểu Quyên nở nụ cười, “Kiều Kiều, vậy mà em không nói gì với chị cả, đây cũng là lần đầu tiên chị biết chỗ chúng ta có cho bữa sáng như vậy đó.”Trước kia trong thôn chỉ làm cháo ngũ cốc, sau này nhà họ Lục điều kiện khá lên, có thể hấp mấy cái trứng gà, những cái khác thì không có.“Nào là bánh bao, bánh quẩy, bánh rán, tổ yến các kiểu chị cũng chưa thấy bao giờ.”Diệp Kiều lau sạch bát đĩa và đũa, lấy ra một miếng giẻ sạch và bắt đầu thu dọn quầy bếp."Trong tương lai, sẽ có nhiều thứ mà chị chưa nhìn thấy. Nhìn vào tình hình hiện tại, không còn xa nữa thị trường sẽ được tự do hóa hoàn toàn. Thành phố Bắc Hà ở phía bắc, vì vậy đây là nơi mở cửa muộn nhất. Nếu bây giờ chị đi về phía nam, ở đó chắc chắn sẽ thịnh vượng hơn.”"Thật sao? Như vậy thì tuyệt quá!" Viên Tiểu Quyên hai mắt sáng lên, lo lắng nói."Chị nhớ em đã nói từ lâu rằng thị trường không thể cứ đóng cửa như thế này mãi. Giao dịch tự do mới là tương lai. Chị đã mong chờ nó từ rất lâu rồi. Quần áo chúng ta may đã có thể đem ra bán được chưa?Bây giờ chỉ bán được cho các hợp tác xã Cung Tiêu, mà thái độ phục vụ của các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị cũng không tốt làm chị lo chết đi được."Tuy nói là khi bán được cho các hợp tác xã Cung Tiêu, nhà máy quần áo chỉ cần làm ra quần áo thì sẽ không lo không bán được, nhưng Viên Tiểu Quyên cũng cảm thấy rất khó chịu vì kênh bán hàng vẫn chưa nằm trong tay mình. Đặc biệt là đối với một số quy trình cung cấp và tiếp thị ở một số hợp tác xã, cần phải có quan hệ mới có thể tiến triển suôn sẻ, điều này khiến cho một người thẳng tính như Viên Hiểu Quyên cảm thấy vô cùng khó chịu."Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta có thể mở cửa hàng trực tiếp của riêng mình."Diệp Kiều cũng muốn làm cho thương hiệu quần áo của mình nổi tiếng càng sớm càng tốt và chiếm lĩnh thị trường trước, sau khi đất nước được tự do hóa hoàn toàn, họ cũng sẽ có thể chống lại tác động của các thương hiệu nước ngoài.Hai người nói chuyện vui vẻ nên chỉ đơn giản pha một bình trà nóng rồi ra ban công vừa uống trà vừa trò chuyện.Trong phòng khách, hai đứa trẻ vui vẻ ngồi chơi xếp hình dưới đất.Lục Kiện kiên nhẫn ở bên cạnh chúng, thỉnh thoảng giúp đỡ hai đứa trẻ.Lục Thừa sẵn sàng ở bên cạnh để chăm sóc con nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của anh, Lục Kiện cũng gần gũi với hai đứa trẻ hơn những người cha khác trong thời đại này.Căn nhà mà Viên Hiểu Quyên chọn cách nhà Diệp Kiều không xa, đi bộ đến đó mất hơn mười phút."Như vậy, hai gia đình của chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau và chị vẫn có thể đi bộ đến nơi làm việc, thật tuyệt."Viên Hiểu Quyên vừa cười nói, vừa lấy chìa khóa ra và mở cửa sân.Diệp Kiều bước vào sau cô ấy."Oa! Bả hai (bác dâu hai - Viên Hiểu Quyên, do Châu Châu còn nhỏ, nên chưa kêu rõ ràng được, tác giả cố ý viết theo cách nói của Châu Châu), cháu rất thích khu vườn nhỏ này!"Châu Châu nắm tay anh họ chạy vào trong sân, nhìn thấy một góc đầy hoa cỏ, cô bé đã dừng lại và không đi nổi nữa.Cô bé vẫn còn chưa thể gọi rõ ràng cách xưng hô đối với bác hai, chỉ biết gọi "bá" hai, bá" hai, dần dần người lớn cũng quen rồi."Châu Châu của chúng ta thích không? Vậy bác sẽ cho cháu khu vườn nhỏ này nha!"“Thật sao?” Đôi mắt tròn xoe của Châu Châu tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Bông hoa này, Châu Châu có thể hái được không ạ?”Khu vườn này vẫn còn có hoa vào mùa đông sao?Diệp Kiều có chút nghi hoặc nên bước tới xem thử.À, thì ra là cây sen đá."Châu Châu nè, đây là cây sen đá, không phải hoa. Hơn nữa cho dù là hoa, Châu Châu cũng không thể tùy tiện hái, nếu hái thì hoa sẽ bị héo."“Dạ, dạ, Châu Châu đã biết rồi ạ.” Châu Châu ngửa đầu nhỏ nhìn mẹ.“Mẹ ơi, vậy Châu Châu có thể sờ sờ nó được không? Con sẽ cẩn thận, hết sức cẩn thận luôn.”“Con nên hỏi bác dâu của con kìa.” Diệp Kiều đút tay vào túi cười và trả lời cô bé.Châu Châu quay đầu lại nhìn Viên Hiểu Quyên.Với tư cách là anh trai, tiểu Miêu rất thích em gái, cậu bé cũng mong đợi nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ cứ để cho em gái chạm vào đi, em gái sẽ rất cẩn thận.”"Dạ đúng rồi ạ, Châu Châu sẽ rất cẩn thận a!"Viên Hiểu Quyên buồn cười gật đầu: "Được, cháu có thể chạm vào nó tùy thích. Bác đã nói rằng khu vườn này là tặng cho Châu Châu rồi mà, đương nhiên những bông hoa trong vườn này cũng thuộc về Châu Châu luôn, vì vậy cháu muốn làm gì thì làm."Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Diệp Kiều và vẫy tay với cô: "Đi thôi, Kiều Kiều! Chúng ta đi vào trong xem một chút đi."Lục Kiện vội vàng nói: "Anh không vào đâu, anh ở trong sân chơi cùng bọn nhỏ."Cửa sân đang mở, anh ấy không yên tâm để hai đứa bé ở dưới chơi một mình, lỡ như lát nữa có ai đó bế đi chắc chúng sẽ khóc đến chết.Viên Hiểu Quyên không thèm để ý gật đầu, sau đó dẫn Diệp Kiều đi vào phòng khách.Đây là một ngôi nhà ba tầng, khác với tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây mà Diệp Kiều mua ở Thâm Thành trước đây, thiết kế của ngôi nhà này thiên về phương bắc hơn, kết cấu tòa nhà hình hộp.Ngoài vườn, ngoại trừ khoảng sân nhỏ, còn lại thì là đất trống, rất có tính thiết thực.Bước vào trong nhà, thiết kế bên trong cũng rất đơn giản.Tầng đầu tiên được chia thành bốn phần, phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp và phòng tắm.Trên tầng hai có hai phòng lớn ở phía trước và phía sau.Trên tầng ba có một căn phòng lớn ở phía sau, phía trước còn có một sân thượng, có thể phơi quần áo hoặc nướng BBQ."Thế nào? Có phải rất rộng rãi thoáng mát hay không?"Viên Hiểu Quyên dựa vào lan can sân thượng, hưng phấn hỏi.Diệp Kiều liên tục gật đầu: "Phong cảnh cũng rất tốt.""Tòa nhà này là tòa nhà cao nhất gần đây, phía trước không có mái che, ánh nắng và tầm nhìn cũng rất tốt."Viên Hiểu Quyên rất hài lòng vì cô ấy có thể tìm được một ngôi nhà tốt như vậy."Em không biết chị may mắn như thế nào đâu. Ngôi nhà này là do cha mẹ của một thanh niên có học để lại cho anh ta. Anh ấy đã đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này. Anh ấy dự định rời khỏi thành phố Bắc Hà và đến hướng nam phát triển nên định bán nhà đổi tiền”.Diệp Kiều nhướng mày, cô không ngờ nhà này lại có nguồn gốc sâu xa như vậy. Bây giờ kết quả thi đại học còn chưa có, đối phương đã ra quyết định đập nồi dìm thuyền như vậy rồi.“Anh ta đòi 3.000 nhân dân tệ, còn không cho thương lượng giá cả. Với mức lương hiện tại ở thành phố chúng ta, một công nhân bình thường một tháng được trả lương 50 nhân dân tệ, không ăn không uống cũng phải đợi đến 5 năm mới tiết kiệm được số tiền ấy. Sau khi tin tứcđược tung ra, người đến xem nhà thì nhiều nhưng có rất ít người thật sự có ý muốn mua nhà này, vì vậy đây là cơ hội để cho chị bắt được."Viên Hiểu Quyên hào hứng chia sẻ quá trình mua nhà của mình."Lúc đó chị và A Kiện đã đến xem nhà, vừa nhìn đã thích ngôi nhà này. Thậm chí chị cũng không trả giá mà trực tiếp mua luôn. Yêu cầu duy nhất là bảo anh ta để tất cả đồ cổ bên trong hầm của anh ta lại."Diệp Giao đen mặt hỏi: “Trong hầm còn có đồ cổ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương