Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 208: Trở Về



"Haiz." Diệp Kiều nắm tay Tôn Oánh Oánh.

"Oánh Oánh, cô đừng nóng vội. Nói không chừng, thông báo của cô đang trên đường đến đây...”

Tôn Oánh Oánh trầm mặc.

Kỳ thật cả hai đều biết rằng điều này là không thể, thông báo nhập học hẳn đã gửi đi hết.

Phải mất một lúc lâu, Tôn Oánh Oánh mới mở miệng: "Kiều Kiều, người nhà của tôi đã rất lâu rồi chưa gửi thư cho tôi, tôi rất lo lắng cho họ, không biết họ có xảy ra chuyện gì hay không, tôi muốn trở về xem thử.”

Những năm đầu, nhóm thanh niên trí thức sẽ được nghỉ phép về thăm gia đình, nhưng vì một thanh niên trí thức lúc trở về thành phố thăm người thân nhưng sau đó lại không quay trở lại nữa cho nên kỳ nghỉ phép này đã bị hủy bỏ. Nhóm thanh niên trí thức muốn rời khỏi nông thôn nơi họ được cử đến là vô cùng khó.

Thôn Hạ Hà tương đối dễ hơn một chút, chỉ cần có lý do chính đáng, trưởng thôn Lưu Thiên Hà sẽ cấp giấy chứng nhận để họ có thể tạm thời rời khỏi thôn.

Nhưng tiền đề là nơi họ đến trong giấy chứng nhận không được quá xa và đó không phải là quê hương của họ.

Tôn Oánh Oánh đã xuống nông thôn được 5 năm, chưa một lần được trở về nhà. Vốn dĩ lần này cô ấy nghĩ rằng có thể dựa vào lần thì đại học này để về nhà. Tuy nhiên, hiện tại xem ra không thể được rồi.

"Kiều Kiều, cô có thể giúp tôi nói chuyện với trưởng thôn được không? Tôi muốn xin giấy chứng nhận nghỉ phép thăm người thân, chỉ cần mười ngày, tôi cam đoan, mười ngày sau tôi sẽ trở về đúng thời gian.”

Tôn Oánh Oanh mong chờ nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhíu mày: “Tôi cũng không biết tôi có thể xin được hay không.”

“Nếu cô ra mặt nhất định sẽ được” Vẻ mặt căng thẳng của Tôn Oánh Oánh ngay lập tức thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nắm chặt tay Diệp Kiều: "Tôi thấy trưởng thôn nghe lời cô nhất, chỉ cần cô nói, nhất định trưởng thôn sẽ đồng ý.”

Diệp Kiều thở dài: "Được rồi, tôi đi với cô một chuyến.”

Diệp Kiều nói với trong nhà một tiếng, sau đó đi theo Tôn Oánh Oánh đến nhà trưởng thôn.

Bình thường, phần lớn thời gian Trưởng thôn sẽ ở Uỷ ban thôn nhưng bây giờ sắp đến Tết Nguyên Đán, nhà nào cũng làm dọn dẹp để đón Tết, trưởng thôn cũng đã về nhà.

Thôn Hạ Hà thật sự rất giàu. Dọc đường đi, Diệp Kiều và Tôn Oánh Oánh đều có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm của thịt. Vì các hộ gia đình trong thôn đều có thịt để ăn, cho nên các cô gái ở các thôn bên cạnh đều rất muốn được gả vào thôn.

Lưu Thiên Hà ngậm tẩu thuốc trong miệng, sau khi nghe những lời của Tôn Oánh Oánh nói, ông ấy liền nhìn sang Diệp Kiều.

Diệp Kiều cười nói: "Chú Lưu, Oánh Oánh làm kế toán cho xưởng thực phẩm của chúng ta đã nhiều năm. Nhân phẩm của cô ấy như thế nào mọi người đều biết. Hơn nữa, đã nhiều năm rồi Oánh Oánh chưa từng được trở về thăm người nhà.”

Lưu Thiên Hà cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy: "Được, vậy chú sẽ cấp giấy chứng nhận cho cháu. Mười ngày, mười ngày sau cháu nhất định phải trở lại thôn, nếu cháu không trở lại, chú sẽ viết báo cáo về cháu. Cháu phải biết rằng, chính sách hiện tại rất nghiêm, một khi cháu bị bắt sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Tôn Oánh Oánh vui vẻ siết chặt vạt áo, gật đầu liên tục: "Trưởng thôn, chú cứ yên tâm. Cháu nhất định sẽ trở về đúng thời gian.”

Bây giờ về thành phố tìm việc cũng không được, về nhà sẽ gây thêm gánh nặng cho gia đình, không bằng cuộc sống ở thôn Hạ Hà. Cô là kế toán xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà, tiền lương mỗi tháng 40 đồng, so với ở thành phố thoải mái hơn nhiều.

Tôn Oánh Oánh cẩn thận cất giấy chứng nhận, sau đó kích động mà kéo lấy Diệp Kiều.

"Kiều Kiều, cám ơn cô rất nhiều!"

"Không có gì, đi đường cẩn thận." Diệp Kiều và Tôn Oánh Oánh chia tay nhau ở ngã rẽ, sau đó Diệp Kiều xoay người đi bộ trở về nhà.

Mùa đông ở miền Bắc thật đẹp.

Diệp Kiều cười nhìn màn tuyết trắng xoá ở trước mặt.

Đột nhiên, cô nhớ đến năm đầu tiên cô đến thôn Hạ Hà, khi đó Diệp Kiều giống như một kẻ ngốc. Ngày hôm sau khi cô mở cửa ra, nhìn thấy tuyết rơi dày đặc trong sân, cô ngay lập tức, hai tay hai chân vùng vẫy trên mặt tuyết, hưng phấn đến mức kêu to.

Khi sự hưng phấn của Diệp Kiều qua đi, đến lúc cô phục hồi lại tinh thần liền nhìn thấy người của Lục gia đang trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cô.

Ngay lập tức, gương mặt của Diệp Kiều đỏ lên, sau đó trốn ở sau lưng Lục Thừa không dám ló đầu ra. Buổi tối hôm đó cô còn bị Lục Thừa trêu chọc rất lâu.

"Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái đã năm năm rồi." Diệp Kiều không ngừng cảm thán, vươn tay kéo lại quần áo trên người, ngăn gió lạnh chui vào cổ áo.

Đi bộ mấy phút, cô đã đến trước con đường vào Lục gia, từ xa Diệp Kiều nhìn thấy một người đang đứng trước cổng Lục gia.

Cô nheo mắt lại, nhìn thật kỹ.

Người này thân hình cao lớn, thẳng tắp như tùng, đôi chân dài miên man kia khiến người ta vừa nhìn liền phải ghen tị.

Nhìn từ đôi chân dài đi lên liền nhìn thấy vòng eo săn chắc, khuôn ngực rộng cùng gương mặt vô cùng đẹp trai.

Hắc! Đây không phải là người đàn ông của cô thì còn ai nữa chứ?”

"Chào đại ca, anh đã trở về rồi sao?" Đầu óc Diệp Kiều đột nhiên nảy số, cô giơ tay chào hỏi.

Lục Thừa nhướng mày nhìn cô. Ai là đại ca với cô nhóc này chứ? Thấy ông xã của mình trở về mà không biết nhào đến hôn sao?

“Không ôm một cái à?” Lục Thừa vừa nói vừa mở rộng vòng tay về phía cô.

Diệp Kiều đúng cách anh ba bước, trên khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh là nụ cười vô cùng rạng rỡ, cô lắc đầu.

Lục Thừa sải đôi chân dài, chủ động bước về phía cô.

Sau vài bước, anh đã đến trước mặt Diệp Kiều, sau đó vươn tay ôm chặt lấy cô. Vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của cô.

Diệp Kiều lạnh đến phát run, cô vươn tay muốn đánh anh nhưng khi bàn tay sắp chạm vào người anh, cô lại không đánh xuống được mà chỉ gắt gao nắm chặt quần áo anh.

"Kiều Kiều..."

Diệp Kiều bị anh bế lên cao, hai chân đung đưa giữa không trung.

Giọng nói trầm ấm từ tính của Lục Thừa vang lên bên tai cô, mang theo hơi thở ấm áp: “Em có nhớ anh không?”

"Anh nói gì cơ?" Diệp Kiều chạm vào đôi tai lạnh băng của anh, sau đó dùng hai tay giúp anh che lại.

"Anh muốn nghe em nói." Người đàn ông này rất thích của cô...

Diệp Kiều suy nghĩ ở trong lòng nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười dung túng và yêu thương: “Em nhớ anh, Lục Thừa.”

Câu cuối cùng bị chặn giữa đôi môi của hai người bọn họ.

Tuyết trắng bay lả tả rơi xuống đầu hai người.

Lần này Lục Thừa trở về mang về rất nhiều đồ. Vốn dĩ Trương Thuý Thuý định ngày mai sẽ đi chợ phiên ở trấn trên mua thêm ít đồ Tết, nhưng bây giờ không cần đi nữa.

Năm nay, Lục gia ăn Tết đều là đồ thượng hạng, có rất nhiều đồ tốt từ phía Nam. Ví dụ như hồ đào, quýt, sô cô la, tuỳ tiện lấy ra bất kỳ thứ gì đó thì đồ đó ở thành phố Bắc Hà cũng không có.

Buổi tối, mọi người ăn cơm vô cùng náo nhiệt.

Lục Giai cũng được thả ra.

Thành thật mà nói, Diệp Kiều rất bội phục cô ta, bị nhốt hơn nửa tháng nhưng Lục Giai vẫn kiên quyết không thay đổi khiến Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý vô cùng tức giận.

Lục Giai dường như đang muốn chứng minh tình cảm của mình với Phùng Ái Quốc, càng bị nhốt, thái độ của cô ta càng trở nên kiên quyết.

Diệp Kiều cảm thấy cô ta giống như đã bị mê hoặc... Đầu óc của cô thật sự có vấn đề...

Nhưng, khi đối mặt với Lục Thừa, Lục Giai lại rất bình thường, cô ta mỉm cười nhìn Lục Thừa, quan tâm đến công việc và thân thể của anh, giống như một người chị gái bình thường.

Nếu như cuối cùng cô ta không nói thêm một câu: “A Thành, em ở Thẩm Thành kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể đưa theo anh rể đi cùng được không? Nếu anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền, chị cũng có thể có được cuộc sống tốt hơn..."

Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý đang cúi đầu ăn cơm đồng thời đặt bát và đũa xuống.

Lục Kiện cùng Viên Hiểu Quyên cũng giảm tốc độ ăn, hai tai vểnh lên. Châu Châu và tiểu Miêu ngây ngốc nhìn trái rồi nhìn phải.

Lục Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, sau nửa tháng tức giận, ông cũng đã học được cách tự an ủi mình, giọng nói so với nửa tháng trước cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Lục Giai, trở về phòng đi!"

Lục Giai bị bố của mình làm cho hoảng sợ, cái bát đang cầm trong tay rơi xuống bàn, vành mắt cô ta đỏ lên, buông đũa vội vàng trở về phòng.

Lục Thừa: "..."

Lục Thừa: “Chị ấy như vậy đã nửa tháng rồi sao?”

Diệp Kiều im lặng ăn cơm, khẽ gật đầu.

Lục Thừa xoa mi tâm có chút đau nhói: “Chị của anh... có triệu chứng tâm thần như vậy từ bao giờ?"

Mọi người: “...” không nhịn được cười ra tiếng.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...