Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 231: Mở Cửa Hàng Ở Bắc Kinh



Diệp Kiều đứng đợi Tôn Oánh Oánh trước cổng trường sau đó cùng cô ấy về nhà, vừa đi đến đầu ngõ cô đã nhìn thấy Tiểu An đang ngoan ngoãn chống cằm ngồi chờ trước cửa tứ hợp viện.

Tiểu An nhìn thấy các cô, ngay lập tức đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Bác nhỏ."

"Tiểu An, sao con lại ngồi một mình ở đây? Con không đi chơi cùng với Châu Châu sao?"

Diệp Kiều bước đến gần, vươn tay xoa đầu Tiểu An

Vừa rồi, Diệp Kiều nhìn thấy con gái ở đầu ngõ, Châu Châu đang chơi nhảy lò cò với Yến Tử và những đứa trẻ khác, cô bé không nhìn thấy Diệp Kiều, cho nên Diệp Kiều cũng không gọi cô bé.

Tiểu An đến đây cùng với Diệp Chiêu Đệ

Sau khi Diệp Kiều sắp xếp ổn thoả mọi việc ở thủ đô, cô liền liên lạc với chị gái Diệp Chiêu Đệ của mình.

Vợ chồng Diệp Chiêu Đệ dành ít thời gian để sắp xếp công việc ở trong tay, cho nên lúc này họ mới đưa Tiểu An và con trai đến đây được.

Ban đầu bọn họ muốn đưa theo Lâm Uyển đến nhưng nói như thế nào Lâm Uyển cũng không đồng ý, bà ta muốn ở lại bên cạnh con traiBây giờmỗi tuần bà ta đều đến trại tạm giam để thăm Diệp Diệu Tổ cho nên không muốn đi theo con gái mình.

Diệp An An ngẩng đầu, cực kỳ ngoan ngoãn, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn"Tiểu An muốn đợi bác nhỏ."

Thật là ngoan.” Diệp Kiều mỉm cười, nắm tay Tiểu An bước vào nhà

Tôn Oánh Oánh đi theo phía sau các cô

Buổi trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, Diệp Chiêu Đệ hoàn toàn bị Tôn Oánh Oánh thuyết phục nhưng vẫn còn có chút băn khoăn

"Nếu chị đi, đứa bé phải làm sao bây giờ?” Mục đích lớn nhất của vợ chồng họ khi đến thủ đô là để chữa bệnh cho con trai, bọn họ không thể chỉ vì kiếm tiền mà đánh mất đi thứ quan trọng nhất được.

"Em nghe Kiều Kiều nói, thời điểm phẫu thuật tốt nhất cho đứa bé là sau ba tuổi. Hai người không thể cứ như vậy mà đợi đến ba năm sau chứ? Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tiết kiệm một ít tiền để có thể tĩnh dưỡng cho đứa bé chứ.”

Tôn Oánh Oánh đã sớm suy nghĩ thấu đáo, cô đếm đầu ngón tay, giải thích với vợ chồng Diệp Chiêu Đệ: "Hai người xem, chúng ta mở một cửa hàng ở thủ đô, em phụ trách vấn đề tài chính, chị phụ trách bán hàng, chồng chị sẽ phụ trách kho hàng. Ba người chúng ta có thể thành lập ra được một cái cửa hàng." "Việc này...” Bọn họ vậy mà đã sắp xếp ổn thoả vấn đề công việc của vợ chồng cô, Diệp Chiêu Đệ vô cùng cảm động, nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều khẽ gật đầu: "Chị, anh rể, em đồng ý với ý tưởng của Oánh Oánh. Chị và anh rể đã tích góp đủ tiền làm phẫu thuật, nhưng sau đó thì sao? Sau phẫu thuật, đứa bé nhất định sẽ cần điều trị và bổ sung thêm chất dinh dưỡng, việc này chúng ta cần phải suy xét cho thật kỹ mới được.”

Chân của Trần Đại Hải không được tốt, lúc trước ở thành phố Bắc Hà, anh ấy phải làm việc rất vất vả để kiếm tiền, sau đó vào nhà máy của Lục Thừa làm kiểm tra chất lượng. Công việc nhẹ nhàng lại kiếm được không ít tiền. Bây giờ đột nhiên phải đến Thủ đô, công việc ở nhà máy điện tử khẳng định sẽ không thể làm được nữa.

Trần Đại Hải vốn rất lo lắng không biết phải làm như thế nào để nuôi gia đình trong tương lai nhưng không ngờ em vợ rất quan tâm đến vợ chồng bọn họ, giúp anh tìm ra một con đường sống, anh vô cùng phấn khích. Nhưng bây giờ anh không vội đồng ý, anh tôn trọng quyết định của vợ mình.

Diệp Chiêu Đệ nhìn chồng, thấy anh cũng rất phấn khích, vì vậy cô mím môi sau đó gật đầu thật mạnh: "Được, nếu Oanh Oánh đồng ý tin tưởng vợ chồng bọn chị, bọn chị nhất định sẽ làm cùng em. Em yên tâm, bọn chị sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”

“Tốt quá rồi” Tôn Oánh Oánh vui vẻ nắm lấy tay Diệp Chiêu Đệ. “Về sau, chúng ta là người một nhà, chị, chị cứ yên tâm, tương ớt của chúng ta rất ngon. Em có lòng tin, chúng ta sẽ sớm mở ra được thị trường tương ớt ở đây.”

Tương ớt vốn là sản phẩm từ phương bắc, bởi vì hương vị rất ngon cho nên có thể chinh phụ được người ở Thâm Thành lẫn Hồng Kông, huống hồ chỉ là người sành ăn như Thủ đô.

Lúc này, Tôn Oánh Oánh vô cùng tự tin

Những ngày sau đó, ngoài việc đi học, việc Diệp Kiều làm nhiều nhất là cùng chị gái và Tôn Oánh Oánh đi xem xét rất nhiều địa điểm và lên năm sáu phương án để có thể thay thế bất cứ lúc nào.

"Mọi người muốn đưa tương ớt vào các trung tâm thương mại sao?” Hai tay Lục Thừa chống sau đầu, lười biếng nằm trên giường, nhìn chằm vợ đang thoa kem dưỡng da, có chút buồn cười.

"Vì cái gì không thể tiến vào các trung tâm thương mại chứ?” Diệp Kiều khịt mũi đầy kiêu ngạo, nhìn anh từ trong gương

"Sản phẩm của bọn anh có thể tiến vào các trung tâm thương mại lớn, của em cũng có thể được như vậy.”

Lục Thành khẽ nhướng mày: "Vậy em có muốn chọn chỗ bên cạnh anh không? Lúc khách mua đồ điện tử có thể ngửi thấy được mùi thơm của tương ót."

“Hừ” Diệp Kiều quay đầu trừng anh, "Anh không cần trêu chọc em. Em muốn một cửa hàng trưng bày bên ngoài, chúng ta không có nhà máy ở thủ đô vì vậy chúng ta không thể để khách hàng đặt hàng với không khí được, phải không? "

Việc bán tương ớt phải dựa vào những đơn hàng mua với số lượng lớn, thị trường của bọn em là các siêu thị và cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Cái gọi là cửa hàng nhất định phải có thật nhiều quầy trưng bày, chỗ đón tiếp khách hàng nhất định phải được trang trí tốt, vị trí cũng không nên quá xa.

"Vậy phải cần một nơi có diện tích lớn, hoặc là nơi có hai tầng, tầng một làm trưng bày, tầng hai đàm phán đơn hàng." Lục Thừa ngáp một cái, lười biếng nói.

Diệp Kiều trầm tư: "Anh nói rất có đạo lý.”

Cô hồi tưởng lại một chút, những nơi cô đã xem qua hình như có một số nơi phù hợp với điều kiện đưa ra.

Thấy mắt anh sắp nhắm lại, Diệp Kiểu không nỡ quấy rầy anh nữa, tiến lên kéo chăn cho anh.

"Anh hãy ngủ một giấc trước đi, quầng thâm lớn như gấu trúc rồi kìa."

Lục Thừa nhắm mắt, cười cười, anh nắm lấy tay cô siết chặt: "Đúng là, chỉ có vợ mới biết đau lòng vì anh."

Thấy anh vừa nói chuyện vừa ngủ gật, Diệp Kiều cảm thấy rất đau lòng, cô cúi đầu hôn anh, yên lặng ngồi xuống cạnh mép giường.

Vì để có thể nhanh chóng xây xong trạm cơ sở và nhanh chóng đưa thiết bị liên lạc ra thị trường. Lục Thừa đã tăng ca liên tục trong vòng một tháng, một tháng nay, Diệp Kiều rất ít khi được gặp anh.

Kỳ thật cũng không cần gấp gáp như vậy, không biết vì cái gì mà Lục Thừa vẫn luôn nỗ lực, giống như có một loại ý thức về sứ mệnh của mình, anh luôn muốn kéo gần khoảng cách về khoa học kỹ thuật với các công ty nước ngoài, luôn muốn ra mắt nhiều sản phẩm hiệu quả, chi phí rẻ hơn trước bọn họ.

Và cuối cùng những nỗ lực của Lục Thừa không hề uổng phí, ngay sau khi thiết bị liên lạc ra mắt đã gây ra rất nhiều làn sóng, kích thước nhỏ, giá cả hợp lý, gần như ngay lập tức áp đảo thị trường điện thoại vừa mới gia nhập đại lục.

Thiết bị liên lạc đã trở thành một sản phẩm chủ lực thu ngoại hối về cho quốc gia.

Nhưng thiết bị liên lạc cũng có hạn chế của nó, chỉ trò chuyện được trong khu vực nội thành, ra khỏi khu vực nội thành nó sẽ mất đi chức năng của nó, đó là khuyết điểm lớn nhất. Bây giờ thiết bị liên lạc có thể đánh bại cái dòng máy khác, nhưng sau này thì chưa chắc, vì để có thể gia tăng thêm chức năng của máy, Lục Thừa lại bắt đầu tiếp tục nghiêm cứu phát minh điện thoại di động.

Thiết bị liên lạc vốn là sản phẩm của quá trình nghiên cứu và phát triển điện thoại di động, cho nên chức năng của nó chưa thật sự hoàn thiện, vì để chiếm lĩnh thị trường trong nước trước mà sản phẩm này mới được tung ra, bất cứ lúc nào cũng có thể bị các sản phẩm điện tử khác trên thế giới vượt mặt cho nên Lục Thừa mới phải vội vàng gấp gáp đến như vậy.

Vất vả cho anh rồi.

Diệp Kiều vừa đau lòng vừa tự hào, thấy anh đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy dần bắt đầu, cô cẩn thận rút tay ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

"Mẹ, hôm nay để con nấu ăn nhé?" Diệp Kiều đi vào bếp, cầm lấy tạp dề treo phía sau cửa mặc vào.

"Được, vậy để mẹ nhóm lửa cho con."

"Vâng!" Diệp Kiều thuần thục thái rau.

Khó có được một ngày cuối tuần hiếm hoi như vậy, cho nên cô muốn làm cho Lục Thừa những món ăn mà anh thích.

Lục Thừa rất dễ nuôi, không kén ăn, anh rất thích ăn thịt, thích tất cả các loại thịt, thích nhất là món thịt kho tàu do Diệp Kiều làm.

Diệp Kiều chọn miếng thịt ba chỉ ngon nhất từ miếng thịt lợn bên cạnh và cắt nó ra.

Trời dần tối, mùi hương trong phòng bếp phảng phất đầy trong không khí.

Châu Châu đang chơi ở bên ngoài vội vàng kéo Tiểu An chạy vào, theo sau bọn họ là một người phụ nữ trung niên đang bế một đứa bé, bà là người mà Diệp gia thuê đến để chăm chóc cho ba đứa trẻ, ban ngày sẽ ở Diệp gia, ban đêm sẽ quay về nhà của mình.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...