Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 241: Quả Báo
Chị Cúc thật sự rất nhiệt tình.Ngô Ngôn Khê và Trương Triệu đi theo sau chị ấy về nhà, chị Cúc bắt đầu gọi đủ loại đồ ăn ngon.Hai người bọn họ không cách nào cản được.Không còn cách nào khác, Ngô Ngôn Khê chỉ có thể ghé vào tai Trương Triệu nói nhỏ: “Triệu, lát nữa anh ăn giúp em nhé.”Trương Triệu sờ bụng: "Được, anh vẫn còn gắng được.”Ngô Ngôn Khê lén lút giơ ngón tay cái lên, có bạn trai có dạ dày lớn cũng xem như là hạnh phúc.Những năm qua, chị Cúc kiếm được không ít tiền, có thể mua được những ngôi nhà mới xây dựng ở bên ngoài nhưng chị ấy không muốn rời xa những người hàng xóm ở phố ăn vặt, vì vậy chị ấy chỉ tận dụng cơ hội chính quyền phá bỏ di dời, dựa vào các mối quan hệ của chị ấy để mua lại một miếng đất bên cạnh phố ăn vặt và xây dựng một toà nhà năm tầng ở đó.Giá nhà ở Hồng Kông vẫn luôn rất cao, những năm gần đây cùng với sự mở cửa của đại lục, càng ngày càng có nhiều người đến Hồng Kông, giá cả thị trường bất động sản hầu như thay đổi liên tục. Tòa nhà năm tầng của chị Cúc ngắn ngủi trong vòng ba năm, giá trị đã tăng gấp ba lần.Bữa ăn rất ngon, sau khi ba người ngồi xuống, chị Cúc nhiệt tình rót cho Ngô Ngôn Khê một ly rượu vang đỏ, tươi cười nhìn quanh nhà: "Lúc trước khi chị kiếm được tiền, vốn dĩ chị muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán. Nhóc Triệu nói với chị rằng mua một căn nhà sẽ tốt hơn. Chị nghe lời cậu ấy nói cho nên trong những năm qua chị đã kiếm được không ít tiền. Nào, Triệu, chị mời cậu một ly.”Ngô Ngôn Khê nhìn bạn trai một cách đầy ngưỡng mộ.Trương triệu có chút ngại ngùng chạm ly với chị Cúc: “Thật ra, cái đó là do chị dâu nói với em. Thay vì ném tiền vào thị trường chứng khoán không bằng mua một căn nhà."Chị Cúc chưa từng đọc sách, cũng không nghiên cứu qua vấn đề tài chính, mù quáng đầu tư vào thị trường chứng khoán sẽ vô cùng nguy hiểm.Sau khi Diệp Kiều biết được ý định của chị ấy, ngay lập tức gửi tin nhắn cho Trương Triệu."Từ đầu, nguồn đất ở Hồng Kông không nhiều, thị trường bất động sản ở trung tâm thành phố nhộn nhịp chắc chắn sẽ tăng cao trong tương lai. Bây giờ mua nhà về sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”Sau khi Trương Triệu cười nói xong liền chạm ly với bạn gái, ngửa đầu uống cạn một hơi.Chị Cúc nghe thấy Trương Triệu nói chủ ý mua nhà là của Diệp Kiều, nhưng trong lòng chị vẫn rất biết ơn Trương Triệu.Cả ba người cùng nhau ăn cơm, vì chị Cúc rất sự nhiệt tình cho nên bữa cơm vô cùng vui vẻ.Sau khi ăn xong, bên ngoài trời đã tối hẳn.Chị Cúc đưa bọn họ xuống dưới tầng: "Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút, từ phố ăn vặt đi ra, đi thẳng đến đại lộ. An ninh của phố ăn vặt rất tốt, những nơi hẻo lánh khác không được tốt như vậy.""Vâng, chị Cúc cứ yên tâm." Trương Triệu thường xuyên đến Hồng Kông cho nên đương nhiên anh ấy biết được hiện tại Hồng Kông hỗn loạn như thế nào.Còn chưa xuất phát mà Ngô Ngôn Khễ đã bắt đầu căng thẳng, nắm chặt lấy tay Trương Triệu, cẩn thận nhìn xung quanh.Sau hai cuộc đàn áp khốc liệt ở đại lục, bây giờ vấn đề trị an tốt đến mức ban đêm không cần đóng cửa, Ngôn Ngôn Khê chưa từng chứng kiến su hỗn loạn ở Hồng Kông bao giờ.Chị Cúc buồn cười trước phản ứng của cô ấy liền an ủi: "Đừng căng thẳng như vậy, khu vực của chúng ta là do anh Khôn quản, anh ấy là một người vô cùng trượng nghĩa, hàng ngày vào buổi tối đều cử người đi tuần tra.”Lần đầu tiên, Ngô Ngôn Khê biết, đám côn đồ cũng sẽ đi tuần tra vào ban đêm.Chị Cúc cười nói: "Đương nhiên, anh Khôn sẽ thu phí bảo vệ.""Chị Cúc, bọn em đi đây." Trương Triệu nắm lấy tay bạn gái, chào tạm biệt với chị Cúc."Được, đi đường nhớ chú ý an toàn, lần sau cứ trực tiếp đến nhà của chị, đừng đến cửa hàng cá nướng."“Vâng.”Hai người rời khỏi nhà chị Cúc, băng qua con phố ăn vặt nhộn nhịp rồi rẽ vào một con hẻm.Đoạn đường giữa phố ăn vặt và Đại lộ Trung tâm ngắn, nhưng hẹp và tối.Ngô Ngôn Khê khẩn trương mà nép vào người Trương Triệu.Trương Chiêu âm thầm nhếch khóe miệng, vươn tay, trực tiếp ôm chặt cô vào trong lòng.Hai người vừa đi được vài bước thì một người phụ nữ đầu bù tóc rối từ ngã ba bên cạnh lao ra."Thật xin lỗi." Người phụ nữ nhỏ giọng nói, là tiếng Quảng Đông, nghe có chút quen tai.Ngô Ngôn Khê nép vào trong lòng Trương Triệu, lén lút nhìn trộm, tình cờ bắt gặp ánh mắt của đối phương, đôi mắt của người kia đột nhiên mở to, vẻ mặt kích động, giống như sẽ lao đến chỗ bọn họ ngay bây giờ."Con điếm thối, mày còn dám chạy sao?” Đúng lúc này, giọng nói giận dữ của một người đàn ông từ trong con hẻm nơi người phụ nữ lao ra truyền đến, người phụ nữ vốn định hướng về phía Ngô Ngôn Khê nhào đến ngay lập tức dừng lại, quay đầu, tiếp tục chạy về phía trước rồi sau đó nhanh chóng biến mất.Đợi sau khi người đàn ông chạy qua, Ngô Ngôn Khê mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.Trương Triệu nhìn con hẻm tối tăm, anh nhận ra người phụ nữ kia, trong mắt ngay lập tức hiện lên sự châm chọc, nhưng rất nhanh liền thu lại biểu tình của mình, cúi đầu hỏi thăm bạn gái."Tiểu Khê, em không sao chứ?""Không sao, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi." Ngô Ngôn Khê hít một hơi thật sâu, không tò mò nữa, vươn tay nắm lấy tay của bạn trai, bước đi thật nhanh.Ba ngày sau, Tập đoàn Thừa Phong công bố số liệu tiêu thụ sản phẩm mới nhất của mình là MP3.Tổng cộng có 500 vạn chiếc đã được bán tại Hồng Kông. Đồng thời, 600 chiếc đã được bán ở những quốc gia khác.Số liệu này không có nghĩa là thị trường toàn cầu chỉ lớn như vậy, mà là MP3 chỉ phát hành 1100 vạn chiếc mà thôi.Khi vô số người tiêu dùng đang la hét muốn mua, Tập đoàn Thừa Phong đã đưa ra thời gian dự bán cho đợt tiếp theo, điều này ngay lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của người mua hàng.Số liệu như vậy quá mức đáng sợ, khiến Ford và những người khác trở nên tuyệt vọng.Khi bọn họ vừa đến New York, họ không tin vào dữ liệu do Tập đoàn Sawyer cung cấp cho nên đã tìm một công ty thương mại đa quốc gia để kiểm tra lại, kết quả cuối vẫn như cũ.Bọn họ vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, trốn ở khách sạn để bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo thì người của Sawyer đã xông vào."Bọn mày còn cái gì để nói không?" Phó tổng giám đốc tập đoàn Sawyer bắt chéo chân dựa vào ghế, biểu tình trên khuôn khuôn mặt vô cùng đáng sợ."Bon mày hại tao mất đi tư cách làm người thừa kế, hơn nữa còn làm cho tạo mất đi một vạn tiền, những thứ này bọn mày nhất định phải bồi thường gấp đôi."Người đứng đầu tập đoàn Sawyer năm nay đã 88 tuổi, ông ấy nói rằng, trong vòng một năm, tất cả các thành viên trong gia tộc Sawyer đều có thể tham gia cạnh tranh người thừa kế, bất cứ ai có đóng góp lớn nhất cho tập đoàn và thu được nhiều lợi ích nhất vào dịp đánh giá cuối năm, người đó sẽ là người thừa kế tiếp theo.Chính vì vậy, tất cả mọi người trong gia tộc Sawyer đều liều mạng mở rộng kinh doanh trong một năm nay.Phoebe Sawyer là dòng chính, cha mẹ anh ta phụ trách phát triển sản phẩm mới, vốn dĩ anh ta là người kế vị có triển vọng nhất, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn thất bại vì tin tức tình báo sai lệch từ Ford và đám người của hắn, anh ta sao có thể buông tha một cách nhẹ nhàng như vậy được chứ?"Phoebe, anh hãy nghe tôi nói, lần này là lỗi của tôi...” Ford khẩn cầu, "Tôi cam đoan lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ...”“Ồ.” Phoebe Sawyer cười lạnh một tiếng, “Mày còn muốn có lần sau nữa sao?”"Phoebe, anh hãy thả tôi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện...”Ford năn nỉ.Lúc này đây, anh ta vô cùng chật vật, mặt mũi bầm dập, hai tay bị trói, cả người bị treo lên trần nhà, chỉ có mũi chân là có thể chạm đất. Anh ta đã phải duy trì tư thế này hơn một giờ đồng hồ, thật sự không thể chịu thêm được nữa, không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ xuống mặt mũi mà cầu xin tha thứ.Ngoài Ford ra, còn có thêm Alice và hai người khác. Bốn người họ bị treo lên giống như lợn chết.Thân thể của Alice và Jones yếu ớt cho nên bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.Fant là đặc công có sức chịu đựng mạnh nhất vậy mà lúc này lại đang cúi đầu không lên tiếng.Phoebe Sawyer nhìn mấy người bọn họ, lạnh lùng nói: "Đưa mật mã cho tôi."Anh ta cũng lười nói nhảm với những người này, dù sao việc kiếm tiền không cần phải có quá nhiều cái trình tự.Ford nghiến cắn răng: "Phoebe, anh hãy tin tôi một lần. Tôi thật sự có cách, tôi vẫn còn liên hệ qua lại với người ở Trung Quốc, công ty Ford vẫn còn công chuyện để thương lượng với Bắc Hà, chỉ cần anh để tôi đến Trung Quốc một lần nữa, chắc chắn tôi có thế lấy được những thứ tốt hơn.""Mày cho rằng, tao sẽ tin tưởng mày sao?" Phoebe Sawyer khoanh tay trước ngực, đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ ở bên cạnh, người kia ngay lập tức rút một con dao găm và đi về phía Ford.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương