Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 246: Ngoại Truyện 1: Minh Tinh Phái Thực Lực



“Em điên rồi à?!” Tại hậu trường quay phim ở Hồng Kông, một người phụ nữ mặc vest trắng túm lấy cổ tay của một người nghệ sĩ.

"Em không muốn sống nhưng chị vẫn còn muốn sống đấy.” Vừa nói, người phụ nữ vừa cầm lấy chai nước trên bàn lao thẳng vào nhà tắm, vặn nắp chai rồi đổ nước vào bồn cầu, huỷ đi chứng cứ.

Đợi sau khi người phụ nữ quay đầu lại liền nhìn thấy người nghệ sĩ quyến rũ đang dựa vào tường, chán nản nghịch ngón tay.

Ngay lập tức, người phụ nữ tức giận đến bốc hoả: "Sở Tương! Chị đang nói chuyện với em đấy, em không nghe thấy sao?”

"Em có nghe thấy .” Sở Tương hờ hững đáp, giọng nói lười biếng."Em chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học nhỏ mà thôi.”

"Bài học? Bây giờ em hạ thuốc cô ta, ngày mai em sẽ phải phơi thây đầu đường.”

Sở Tương hừ lạnh: "Chị Chung, chị nói quá lên rồi. Chẳng phải cô ta chỉ là một cô gái nhà quê đến từ đại lục thôi sao, chỉ là cô ta may mắn leo lên được giường của Hạ tổng mà thôi. Hơn nữa, em còn là người mà Trương tổng cưng chiều hết mực."

"Em cho rằng Trương Phúc Lâm sẽ bảo vệ cho em sao?"

“Tại sao lại không?” Sở Tương không thích nghe những lời này, “Hiện tại, em là người phụ nữ mà anh ấy yêu thương nhất, anh ấy còn nói sẽ cưới em về làm vợ.”

"Em..." Chị Chung cũng chính là quản lý của Sở Tương, tức giận đến mực lòng ngực đau nhói. "Lời nói của đàn ông khi ở trên giường mà em cũng tin sao? Em có biết vừa rồi chị nhìn thấy Trường Phú Lâm nói chuyện với Lục Minh Châu ở bên ngoài hay không? Trương Phú Lâm đối xử với cô ta như đối xử với một cô công chúa nhỏ vậy.”

“Không thể nào!” Sở Tương sửng sốt một chút, giây tiếp theo vừa sợ hãi vừa tức giận.: "Tiện nữ Lục Minh Châu, cô ta dám bắt cá hai tay sao?”

"Em có thể động não một chút không?” Chị Chung vươn tay dùng sức chọc vào đầu cô ta: "Đừng ảo tưởng mọi thứ đều màu hồng. Lục Minh Châu có thể nhận được sự cưng chiều của Hạ Tấn Thành lẫn Trương Phú Lâm, chứng minh cô ta tuyệt đối không phải là chim hoàng yến. Cô ta có thể là một vị công chúa thật sự đấy.”

Trong lòng Sở Tương trở nên hỗn loạn, tuy rằng đã có chút tin tưởng nhưng vẫn cố chấp như cũ: "Cô ta chỉ là một cô gái nhà quê đến từ đại lục mà thôi.”

Sở Tương nhớ rõ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lục Minh Châu, bộ quần áo Lục Minh Châu mặc trên người trông rất quê mùa, không có lấy một chút điểm nhấn nào.

Quan trọng nhất chính là, Lục Minh Châu thừa nhận cô ta là người đến từ đại lục. Người đại lục đến làng giải trí Hồng Kông để kiếm sống, đó chẳng phải là gái quê lên thành phố sao?

“Em...” Chị Chung còn muốn dạy dỗ thêm vài câu thì cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Người đến là trợ lý của Lục Minh Châu, nhìn thấy hai người bọn họ ở trong phòng, cô ấy liền có chút sửng sốt.

"Chào Chị Chung, chị Sở."

Chị Chung vội vàng nở nụ cười: “Em đến đây lấy đồ giúp Lục tiểu thư sao?”

"Vâng, em đến lấy cho chị ấy chai nước.”

“Ừm. Vậy em đi lấy đi.”

“Vâng” Trợ lý lấy từ trong góc ra một chai nước khoáng mới, sau đó đi ra ngoài.

"Chị Minh Châu, vừa rồi em nhìn thấy Sở Tương ở trong phòng hóa trang"

Lúc này, Lục Minh Châu đang ngồi trên ghế sô pha ở trường quay, sau khi quay được một nửa chương trình talk show kỳ này thì bọn họ được nghỉ ngơi tạm thời, không kịp trở lại phòng hoá trang, cho nên một nhóm chuyên gia trang điểm với các dụng cụ trang điểm đang bận rộn vây quanh cô.

“Ừ.” Lục Minh Châu ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế để chuyên gia trang điểm vẽ lại đường kẻ mắt cho cô, hờ hững đáp lại.

“Không biết bọn họ cố tình chọn phòng hoá trang của chúng ta để làm gì.” Trợ lý nhỏ càu nhàu, lấy ống hút cắm vào chai nước khoáng, đưa ống hút đến bên môi Lục Minh Châu.

Lục Minh Châu ngậm lấy ống hút, uống nước.

Vài phút sau, cô đã trang điểm xong, Lục Minh Châu tự mình cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm, lúc này mới đưa mắt nhìn cô trợ lý nhỏ. Nhìn thấy cô trợ lý nhỏ đang bĩu môi tức giận liền có chút buồn cười.

"Không sao, phòng hóa trang vốn dĩ là nơi mọi người có thể dùng chung"

“Em chỉ sợ bọn họ giở trò. Chị Minh Châu, chúng ta không nên dùng đồ ở phòng hoá trang, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Chai nước trong tay chị là chai mà em vừa mới đi mua từ bên ngoài về.”

Lục Minh Châu mỉm cười, gật đầu: "Được." Cô trợ lý nhỏ mà bố cô sắp cho cô rất chu đáo.

"Diệp tiểu thư, buổi phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, cô đã sẵn sàng chưa?"

Lục Minh Châu đưa chai nước lại cho cô trợ lý nhỏ, sửa sang lại váy áo, gật đầu: “Có thể bắt đầu rồi”

"Ok!"

Sau một tiếng "click", buổi phỏng vấn được tiếp tục.

“Lục tiểu thư, lúc trước cơ hội giúp cô tiến vào làng giải trí là nhờ hát một bài hát sao?” Người dẫn chương trình ngồi đối với cô, cười hỏi.

"Đúng vậy, chính là bài hát ( cát tường tam bảo )) ." Lục Minh Châu nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vô cùng sáng chói.

Người dẫn chương trình nói: ( cát tường tam bảo )) " rất nổi tiếng và là top ba bài hát nằm trong danh sách bài hát được tải xuống MP3 hồi đó. Thật tiếc, sau khi làm thành MV lại không có mặt của hai ca sĩ tham gia lúc đó... Tôi nghe nói họ là bố mẹ của cô đúng không?"

"Đúng vậy. Bài hát đó là bài hát mà bố mẹ tôi đã hát cùng với tôi. Nhưng họ không phải người trong làng giải trí, vì vậy họ không tham gia quay MV "

“Vậy bố mẹ cô là...?” Người chủ trì gấp gáp hỏi.

Câu hỏi này hiện tại có rất nhiều người ở Hồng Kông, thậm chí cả thế giới đều vô cùng tò mò.

Lúc Minh Châu ra mắt từ năm 16 tuổi, đến nay đã được 5 năm, cô ấy đã tích lũy được vô số tài nguyên trên con đường của mình, trong môi trường giải trí đầy hỗn loạn ở Hồng Kông mà cô ấy không hề có một vết nhơ nào.

Trước đó, người dẫn chương trình đã tìm hiểu qua một số thông tin về Lục Minh Châu, sau khi biết rõ về cô, người dẫn chương trình đã rất là sốc.

Hoá ra, Lục Minh Châu là một người tự mình vươn lên trong làng giải trí ở Hồng Kông, có tin đồn rằng cô ấy là tình nhân được người ta bao nuôi, đây đều là những tin đồn giả, cô ấy thực sự trong sạch

Sạch sẽ đến mức người chủ trì không dám dùng những lời lẽ sắc bén như bình thường, thứ nhất là không đành lòng, thứ hai là không dám đắc tội.

Tuy nhiên, người dẫn chương trình vẫn rất tò mò, chỉ cần có cơ hội liền muốn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Minh Châu nở nụ cười, đôi mắt cong cong nhìn vô cùng xinh đẹp và trong sáng.

Đôi mắt của cô dường như trong veo và sáng mãi, không nhiễm chút khói bụi, khiến người dẫn chương trình đối diện nháy nắt cảm thấy xấu hổ.

"Lúc trước tôi muốn tự mình tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí đầy sự cạnh tranh này, cho nên không nói qua với mọi người...” Lục Minh Châu dừng lại một chút, sau đó cười nói.

"Bây giờ tôi phải về nhà để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, vì vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết một chút. Bố tôi là Lục Thừa, mẹ tôi là Diệp Kiều."

Lách cách!

Một đoàn sấm sét không tiếng động đánh xuống, làm choáng váng mọi người đang có mặt ở đây.

Người dẫn chương trình không ngồi vững cho nên bị ngã từ trên ghế sô pha xuống.

Mọi thứ đều trở nên rối loạn!

Sở Tương đang trốn phía dưới nghe lén, sắt mặt cũng trở nên tái nhợt, xoay người muốn tìm người quản lý an ủi nhưng lại nhìn thấy chị Chung đang xui lơ trên mặt đấy.

Chung tỷ lẩm bẩm trong miệng: "Xong rồi, Sở Tương, chúng ta thật sự xong rồi..."

Khoé miệng Sở Tương run rẩy: "Sẽ không, chị Chung, em còn chưa làm hại cô ta...cô ta sẽ không biết đâu...”

"Sở Tương, cô hại chết tôi rồi!" Người quản lý vốn luôn nhẫn nại với Sở Tương nay không thể nhịn được nữa, trực tiếp vươn tay lên đánh.

"Cô... cái đồ tiện nhân này, bảo cô ngoan ngoan làm diễn viên cô không nghe, lại muốn đi làm những việc dơ bẩn kia. Lục Thừa, người đứng đầu Tập đoàn Thừa Phong, là người giàu nhất Trung Quốc, còn là người đàn ông quyền lực trên thế giới! Chưa kể đến Diệp Kiều, mỗi ngày chúng ta đều có thể thấy cô ấy thay mặt đất nước phát biểu trên tin tức hàng ngày! Sao cô lại dám chọc vào con gái của hai người bọn họ chứ? Sở Tương, hôm nay cô đến công ty chấm dứt hợp đồng đi! Về sau, chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa! "

Dường như Sơ Tương cảm thấy bản thân bị một quả bom dội vào đầu.

Sau khi phỏng vấn xong, Lục Minh Châu liền ngồi phi cơ bay về Thủ đô.

Vào năm 1996, Thủ đô đã thay đổi rất nhiều. CBD cơ bản đã hình thành, nơi nơi đều là những toà nhà cao tầng. Mặc dù nó không thể so sánh với sự nhộn nhịp của Hồng Kông, nhưng nguyên mẫu đô thị trong tương lai đã bắt đầu hình thành.

Trở lại nơi mình lớn lên, Lục Minh Châu cảm thấy cả người đều được thả long

Xe chạy trên những con đường rộng lớn, băng qua những tòa nhà cao tầng, xuyên qua những bức tường xây bằng gạch đỏ và dùng lại trước cổng một tòa nhà chiếm diện tích rất lớn trong tứ hợp viên.

Tòa tứ hợp viện ngày khác hoàn toàn so với những tòa hợp viện khác, nhìn qua nó vô cùng đắt đỏ.

Tất nhiên, mỗi mảnh đất trong tứ hợp viện đều rất đắt. Hầu hết chúng được người ta mua và xây dựng thành nhiều đại viện. Chủ ở đây đều là những nhân vật lớn có tên tuổi.

"Mẹ ơi! Con đã về!"

Lục Minh Châu lao vào nhà, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

"Ai da, Châu Châu của chúng ta đã trở về rồi sao, mau lại đây để bà nội nhìn xem"

Trương Thúy Thúy là người đầu tiên ra đón Lục Minh Châu, 20 năm trôi qua rất nhanh, bà đã già đi rất nhiều, bình thường đi lại phải dùng đến gậy, nhìn thấy Lục Minh Châu, bà liền bỏ cây gậy xuống, nhanh chóng ôm lấy cháu gái.

"Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm!" Lục Minh Châu làm nũng trong lòng bà nội.

Ai, bà nội cũng rất nhớ cháu! Ha ha, lát nữa bà sẽ nói với dì giúp việc làm món sườn xào chua ngọt cho cháu! Món mà cháu thích ăn nhất.”

"Vâng ạ."

Những minh tinh thời này không lấy gầy để làm tiêu chuẩn của cái đẹp, từ trước đến

nay, Lục Minh Châu cũng không bao giờ bạc đãi cái miệng của mình, ăn nhiều thêm một chút thì cùng lắm rèn luyện cơ thể nhiều hơn một chút là được

"Mẹ cháu không có nhà hả bà?"

"Mẹ con làm ở bộ ngoại giao, lại sắp sang năm mới cho nên bộ phận của bọn họ rất bận."

Khi Trương Thúy Thúy nhắc đến cô con dâu thứ ba, trong lời nói của bà đều mang theo sự kêu ngạo.

Trong mắt những người lớn tuổi, dù giàu có đến đâu cũng không bằng một công việc ổn định, chứ đừng nói đến công việc như Diệp Kiều, có thể phát biểu thay mặt cho đất nước.

Khi đi ra ngoài, Trương Thuý Thuý luôn ngẩng cao đầu, thắt lưng thẳng tắp.

"Vâng." Ở nhà Lục Minh Châu cảm thấy rất thoải mái, cô ăn xong món sườn yêu thích rồi quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...